Cố Vân Trạch và Trần Dật Thanh biết nhau, thời đại học, Trần Dật Thanh thường tới xã đoàn đón tôi.
Sau này có lần hắn và Cố Vân Trạch chơi bóng rổ, hình như cả hai xảy ra xung đột, đánh nhau một trận, bị đuổi khỏi sân.
Vì việc này Trần Dật Thanh còn mạnh miệng bảo tôi không được tới xã đoàn, khi đó tôi mới nhận tiền nhuận bút đầu tiên, cho nên mặc kệ hắn, nhưng mỗi lần đi, Trần Dật Thanh đều đi theo tôi.
Lúc chúng tôi đọc sách hay thảo luận văn học, hắn vẽ tranh.
Gặp Cố Vân Trạch ở đây, có lẽ hắn càng khó xử hơn tôi.
"Đúng là không thể sống thiếu đàn ông." Mẹ Trần Dật Thanh xỉa xói.
Trần Dật Thanh chỉ nắm chặt tay tôi: "Tần Cầm, không được tới khách sạn, anh đưa em về nhà."
Tôi thật sự không muốn dây dưa nữa, gạt tay Trần Dật Thanh ra: "Đủ rồi, hảo tụ hảo tán, chủ nhà sắp đến lấy phòng lại, bản thân anh cũng dọn dẹp đi."
"Tần Cầm." Trần Dật Thanh vội gọi tôi.
Nhưng tôi đã nghiêng người tránh Cố Vân Trạch, kéo Chu Di ra ngoài.
"Mày tránh ra!" Trần Dật Thanh đuổi tay đẩy Cố Vân Trạch, muốn đuổi theo.
Kết quả vừa duỗi tay, Cố Vân Trạch đã cho hắn một đấm: "Đây là đánh thay đứa con của Tần Cầm, mày không xứng làm ba đứa bé!"
Tôi nghe câu này, chân thoáng dừng lại, nước mắt trào ra.
Xuống lầu, nhìn chiếc xe mới của Cố Vân Trạch, tôi vốn không định leo lên.
Dù sao cũng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177961/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.