Nhìn mặt dây huyết xà kia như chui vào cơ thể của Trương Hiển Minh, tôi cũng giật mình.
Ngay lúc này, tôi nghe một giọng đàn ông khàn khàn truyền đến: "Đưa tôi về đi."
Trương Hiển Minh trước mặt đang ôm cổ tay, hét lên, căn bản không thể nói chuyện, hơn nữa âm thanh ấy cũng không giống giọng hắn.
Tôi nhìn chằm chằm huyết xà như muốn xuyên qua bình thủy tinh, không rời mắt được.
Có điều nghe tiếng Trương Hiển Minh la hét, sếp nữ kia lập tức chạy tới.
Cũng lạ thật, sau khi cô ta tới, Trương Hiển Minh không đau nữa.
"Em làm cái quái quỷ gì thế hả!" Trương Hiển Minh tưởng tôi làm, gầm lên.
Hắn kéo hành lý, tức muốn hộc máu mà bỏ ra ngoài.
Sếp nữ kia liếc nhìn tôi, cười khinh thường. Nhân lúc Trương Hiển Minh không chú ý, cô ta đến bên cạnh tôi, thì thầm: "Vợ chồng nghèo nên trăm chuyện buồn thương (*). Nghe nói gần đây cô rất yếu đúng không? Có cần tôi hỗ trợ không? Có thể đổi vận cho cô đấy."
(*) Nguyên văn: Bần tiện phu thê bách sự ai, trích bài thơ Khiển bi hoài ký 2 (Giải sầu nỗi nhớ kỳ 2) của Nguyên Chẩn, Trung Đường, Trung Quốc.
Lúc nói, ánh mắt cô ta đầy thâm ý.
Thấy tôi nhìn, cô ta còn duỗi đầu lưỡi liếm môi, sau đó cười ha ha.
Tôi lập tức tỉnh ngộ, thảo nào cô ta nói gì Trương Hiển Minh nghe nấy, thì ra mặt dây huyết xà kia chính là do sếp nữ này bảo Trương Hiển Minh làm.
Bọn họ quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177917/quyen-3-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.