Mẹ tôi kêu lên, tay rách da, định đánh nó.
Nhưng mèo đen lại kêu một tiếng, phóng người nhảy lên vai tôi, uất ức cọ cọ.
Tôi bực mình định mắng nó, dù gì mèo cũng cần được dạy dỗ.
Nhưng khi quay đầu lại thấy nó vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí sự kiêu ngạo trong ánh mắt như muốn phóng đại. Khoảnh khắc đó trái tim tôi mềm nhũn, không nỡ lòng so đo với một con mèo, vì thế ôm chặt nó trong lòng.
Tôi đi lấy hộp y tế sát khuẩn cho mẹ.
"Con mèo này mới ôm về, từ từ dạy, ngày mai con đưa nó đi gặp bác sĩ thú y chích ngừa đi."
Mèo đen lại kêu, có điều lần này tiếng kêu của nó đã bị tiếng hét chói tai của mẹ Tống Vũ lấn át.
Bà nội còn đang gọi cho tiên cô trong phòng, ba tiếp tục xử lý vết thương cho mẹ tôi.
Ông nội đứng ngoài ban công quan sát, phất tay với tôi: "Cảnh sát đưa bà ta đi rồi, con về phòng trước đi, đừng ngủ. Nếu cảnh sát có tới hỏi thăm thì chờ người ta đi rồi con hãy quay ra."
Tôi hiểu ý ông nội, trong chuyện này tôi là đương sự, ông sợ khi cảnh sát hỏi thăm tôi sẽ khó xử hoặc nói sai gì đó.
Điều tôi không thể hiểu nỗi chính là tại sao mỗi lần xảy ra chuyện, bọn họ đều coi tôi là con nít, luôn là họ quyết định chứ?
Cho nên tôi ngồi yên ở sô pha không nhúc nhích, nhìn tay mẹ tôi, nhẹ giọng: "Có lẽ bản thân Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177896/quyen-4-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.