Chương trước
Chương sau
Mẹ tôi kêu lên, tay rách da, định đánh nó.

Nhưng mèo đen lại kêu một tiếng, phóng người nhảy lên vai tôi, uất ức cọ cọ.

Tôi bực mình định mắng nó, dù gì mèo cũng cần được dạy dỗ.

Nhưng khi quay đầu lại thấy nó vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí sự kiêu ngạo trong ánh mắt như muốn phóng đại. Khoảnh khắc đó trái tim tôi mềm nhũn, không nỡ lòng so đo với một con mèo, vì thế ôm chặt nó trong lòng.

Tôi đi lấy hộp y tế sát khuẩn cho mẹ.

"Con mèo này mới ôm về, từ từ dạy, ngày mai con đưa nó đi gặp bác sĩ thú y chích ngừa đi."

Mèo đen lại kêu, có điều lần này tiếng kêu của nó đã bị tiếng hét chói tai của mẹ Tống Vũ lấn át.



Bà nội còn đang gọi cho tiên cô trong phòng, ba tiếp tục xử lý vết thương cho mẹ tôi.

Ông nội đứng ngoài ban công quan sát, phất tay với tôi: "Cảnh sát đưa bà ta đi rồi, con về phòng trước đi, đừng ngủ. Nếu cảnh sát có tới hỏi thăm thì chờ người ta đi rồi con hãy quay ra."

Tôi hiểu ý ông nội, trong chuyện này tôi là đương sự, ông sợ khi cảnh sát hỏi thăm tôi sẽ khó xử hoặc nói sai gì đó.

Điều tôi không thể hiểu nỗi chính là tại sao mỗi lần xảy ra chuyện, bọn họ đều coi tôi là con nít, luôn là họ quyết định chứ?

Cho nên tôi ngồi yên ở sô pha không nhúc nhích, nhìn tay mẹ tôi, nhẹ giọng: "Có lẽ bản thân Tống Vũ không muốn kết hôn sinh con, chỉ có ba mẹ hắn muốn."

Không thể nói tôi thật sự hiểu con người Tống Vũ, nhưng cũng tính là tiếp xúc nhiều, dù gì sao hôm gặp nhau, ngày nào hắn cũng tới đón tôi tan làm đúng giờ.

Hôm trời đổ mưa sẽ chuẩn bị ô, trời lạnh sẽ mang thêm cho tôi một cái áo khoác, luôn mang theo chút trái cây và đồ ăn vặt mời tôi ăn trên đường. Cẩn thận tỉ mỉ như coi đó là công việc.

Hắn rất đàn ông, nhưng tôi cứ có cảm giác hắn luôn mệt mỏi, hơn nữa không hề có tình cảm hay xúc động, mọi việc đều như cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Mỗi lần sau khi đón tôi, hắn đều gửi tin nhắn thoại cho mẹ mình một cái, báo cáo rằng đã đón được tôi, tôi tốt lắm, kế tiếp sẽ làm gì.

Chỉ cần tôi hỏi chút vấn đề, câu trả lời của hắn luôn là đáp án hợp để kết hôn, hơn nữa còn vượt qua mong đợi.

Sau đó sẽ hỏi tôi có thể sống thử nửa tháng trước rồi kết hôn được không? Hắn đang vội kết hôn, nhưng chính hắn không hề có cảm giác sinh lý, ngay cả nắm tay tôi cũng chưa từng nắm.

Tôi có cảm giác ba mẹ hắn muốn hắn lập gia đình.

Cho nên hắn không thể không kết hôn!

Ví dụ như Tống Vũ đã chết, hắn có tới tìm tôi hai lần, nhưng mẹ hắn thì sao?

Trong vòng một ngày tới tận hai lần, nếu không phải đốt vàng mã dẫn đường thì là bày lễ đường âm hôn.

E rằng ngày mai còn sẽ đến!

"Vậy hắn tìm con làm gì?" Ba tức giận đến mức làm vương vãi cồn ra ngoài, "Hắn muốn chết còn muốn lừa con trông chừng bài vị cho hắn à! Hắn không muốn kết hôn, vậy nhà hắn sống chết cũng không chịu tha cho con là ý của ai? Không được, ba phải đi tìm ba mẹ hắn nói cho ra lẽ."

Nhưng ông còn chưa đi, công an đã tới.

Tống Vũ nhảy lầu tự sát có thể xem là chuyện lớn ở địa phương, công an chắc chắn biết, hơn nữa nhà tôi một ngày báo án hai lần, đối tượng muốn đuổi đi đều là một người, bọn họ đương nhiên phải tới hỏi thăm.

Công an không nói gì nhiều, dù gì mẹ của Tống Vũ chẳng làm gì cả, chỉ là đốt vàng mã, đặt người giấy, nhiều nhất là giáo dục miệng chút thôi.

Cuối cùng ý của công an là mẹ của Tống Vũ có thể còn tới tìm tôi nữa, con trai bà ta chết thảm, tâm trạng không ổn định, chúng tôi nên tránh mặt thì hơn.

Bây giờ an ninh chung cư quá lỏng lẻo, bảo vệ tuổi cũng lớn, không cản được, bọn họ đề nghị chúng tôi chuyển tới chung cư ổn định hơn.

Từ đầu tới cuối, bọn họ đều đồng tình với ông, không hề có ý làm khó như ông nội nghĩ.

Nhưng khi công an đi rồi, cả nhà chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mỏi mệt bao trùm gia đình.

Chuyển ngay trong đêm là chuyện không thể, ông nội và ba đi kiểm tra lại bùa dán trên tường, tôi đi nấu trà thì thấy bà nội gấp tới mức cắn rộp cả khóe miệng, còn cầm di động gọi điện, nói gọi cho tiên cô không được.

Hiện tại, tôi cũng không có gì trông cậy vào tiên cô nữa.

Thật ra Tống Vũ xuất hiện chỉ hoảng một chút, nhưng mẹ hắn thì khiến toàn bộ chung cư đều biết, khiến mọi người đều khiếp sợ vô cùng.

Tôi khuyên ông bà đi ngủ trước, để bố mẹ trông chừng tôi là được.

Ba tôi không yên tâm nên kiểm tra khắp nơi trong phòng, còn muốn đóng chặt cửa sổ, dán bùa chú phong bế tất cả, còn nói: "Không phải có mấy con chim bay đâm đầu vào kính sao? Sao ba ở nhà lại không thấy?"

Tôi nhìn ông, cũng cảm thấy kỳ lạ.

Có thể do mẹ Tống Vũ mới dùng vàng mã dẫn đường, chưa dùng tới máu.

Mẹ tôi đi mở loa bluetooth phát Chú Đại Bi, còn đi lấy con dao chặt thịt đặt trên bàn, nói là dùng sát khí để trấn tà.

Mèo đen nằm trên đùi tôi, cái đuôi vẫn theo thói quen cuốn lấy cánh tay.

Tôi thầm nghĩ nếu linh hồn của Tống Vũ còn tới tìm, tôi nhất định phải nói chuyện rõ ràng với hắn.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe mẹ cười khúc khích.

Tôi tưởng bà lại mày mò cái gì nên quay đầu xem.

Thì thấy cổ mẹ vặn vẹo cứng ngắc hệt như khoảng thời gian trước bà bị sái cổ vậy, miệng không ngừng phát ra tiếng động như đang cười hoặc là tạp âm gì đó.

Bà tươi cười quỷ dị, từng bước đi về phía tôi.

"Mẹ?" Thấy mẹ khác thường, còn rất đáng sợ, tôi liền có cảm giác không ổn, vội hét to: "Ba!"

"Doãn Liên, Doãn Liên, gả cho Tống Vũ, gả cho Tống Vũ đi!" Cằm mẹ tôi giật giật, chồm tới bắt lấy bả vai tôi, "Tống Vũ tốt lắm, nó nhất định phải cưới được con. Con gả cho nó, gả cho nó đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.