Chương trước
Chương sau
Ngay khi mẹ của Tống Vũ xông tới, người nhận nhiệm vụ ghi chép định giữ bà ta lại.

Nhưng mẹ Tống Vũ như nổi điên, hai tay múa may loạn xạ, người nọ vừa tới gần liền phải lui đi, gọi người hỗ trợ.

Mắt thấy mẹ của Tống Vũ sắp bổ vào mình, tôi nhấc chân định gạt ngã bà ta.

Bà ta cứ nhằm vào tôi, làm ra những chuyện đầy âm khí này, tôi có thể mặc kệ, nhưng bà ta ngoan độc tới mức đụng tới mẹ tôi thì thật sự quá đáng.

Đúng lúc này, vai bỗng trĩu nặng, mèo đen mạnh mẽ nhào ra tấn công mẹ Tống Vũ.

Lần này mèo không kêu, tôi chỉ nghe mẹ Tống Vũ hét lên một tiếng, té xuống đất. Mèo đen duỗi chân một cái, sau đó lại xoay người nhảy lên vai tôi, cọ cọ.

"Doãn Liên! Con tới thì tốt lắm! Mẹ biết con sẽ tới mà, ha ha!" Mẹ Tống Vũ bị con mèo đẩy ngã xuống đất, trán sưng đỏ, nhưng bà ta vẫn hưng phấn đứng dậy, chỉ vào tôi cười ha ha, "Con tới bái đường với con của mẹ, gả cho con của mẹ đúng không? Ha ha!"

Thấy bà ta điên cuồng, ba của Tống Vũ định kéo giữ bà ta nhưng bà ta lại đẩy ra, vội chạy tới phía sau quan tài còn chưa đóng nắp, cười hì hì với Tống Vũ trong quan tài: "Tiểu Vũ à, mẹ gọi Doãn Liên tới rồi, bảo nó phải lập tức kết hôn với con. Không cần ký giấy, bái đường ngay. Đúng! Bái đường ngay!"

Dáng vẻ Tống Vũ khi chết tôi đã thấy, mẹ hắn nói xong còn giơ tay vào quan tài, âu yếm sờ mặt hắn.

Toàn thân tôi dựng tóc gáy, mèo đen trên vai cọ cọ vào cổ tôi, gầm nhẹ một tiếng.

"Đến đây! Doãn Liên, đến đây!" Mẹ Tống Vũ gấp gáp quay sang, giơ tay về phía tôi, "Mau bái đường với Tiểu Vũ đi."

Tôi gạt tay bà ta ra.

Bà ta ngẩng đầu trừng mắt, cắn răng nhìn chằm chằm mèo đen trên vai tôi: "Mày đừng tưởng có con mèo này thì Tiểu Vũ không dám tới tìm mày. Mày có thể thoát được, có thể không gả cho Tiểu Vũ, vậy tao sẽ giết mẹ mày trước, rồi đến ba mày, cuối cùng là hai ông bà già kia! Ha ha! Tao phải khiến cả nhà mày chôn cùng Tiểu Vũ! Tiểu Vũ nói thích gia đình bọn mày, nói gia đình bọn mày mới đúng là nhà, vậy bọn mày đi theo Tiểu Vũ, đi theo hết đi!" Càng nói, mẹ Tiểu Vũ càng hưng phấn.

Tôi rùng mình.

Bà ta không biết tại sao Tống Vũ thích gia đình chúng tôi sao?

"Bà câm miệng đi!" Ba của Tống Vũ xông tới giữ chặt tay bà ta.

Thấy bà ta thế này, tôi ôm mèo đen lùi hai bước.

Nhưng con mèo trong lòng đột nhiên nhảy lên, phóng người về hướng quan tài đang mở nắp.

Mèo đen vào quan tài, xác chết sẽ bật dậy!

Tôi vội đuổi theo, muốn ôm con mèo đi ra.

"A! Tiểu Vũ!" Mẹ Tống Vũ hét lên.

Nhưng bóng đen lóe qua, mèo đen ngậm lấy bàn tay của người giấy phóng mình nhảy ra.

Tôi thấy trên người giấy kia có quấn mấy sợi tóc, viết tên mẹ và cả ảnh chụp của mẹ tôi.

Nhưng cái tên trên đó không phải dùng mực viết, màu sắc có hơi kỳ lạ, có chỗ rất đậm, nhìn qua hình như là dùng máu để viết.

"Mày trả lại cho tao! Trả lại cho tao!" Mẹ Tống Vũ điên cuồng lao về phía mèo đen.

Nhưng con mèo đã nhảy lên vai, đưa cho tôi người giấy, ánh mắt lộ sự tự hào.

Tôi nhận lấy người giấy.

Mèo đen cọ cọ vào cổ tôi, tôi thế mà nghe thấy một giọng nói trầm ấm: "Thứ này dùng máu của Tống Vũ viết, đốt đi là được rồi."

Nghe giọng nói này, nắm chặt người giấy, tôi khiếp sợ nhìn mèo đen.

Nó còn đắc ý cọ vào cổ tôi, từ từ lên trên, hôn vào mặt tôi một cái.

Mèo đen cúi đầu lẩm bẩm: "Em đã nói sẽ gả cho tôi, tôi sao có thể để em gả cho người khác!"

Đây là... Đây là...

Tôi nắm người giấy, bàng hoàng nói không nên lời.

Nó hình như không còn che giấu nữa, thế mà chủ động nói chuyện với tôi, còn hôn tôi...

Tôi sốc đến mức chẳng biết làm gì.

"Doãn Liên!" Mẹ của Tống Vũ ở cạnh đã sắp xông tới.

"Chú Tống!" Tôi giơ người giấy viết tên mẹ tôi bằng máu và có cả ảnh của mẹ tôi, quơ quơ với ba Tống Vũ, "Tại sao Tống Vũ lại nhảy lầu tự sát, con tin bản thân chú đã có đáp án rồi đúng không? Tống Vũ đã chết rồi, nếu chú còn để cô làm bậy như vậy, anh ấy chết cũng không được yên. Mẹ con vì thứ này mà sốt cao và động kinh phải nhập viện."

Buồn cười là tấm ảnh của mẹ tôi chụp hôm Tống Vũ tới nhà chơi cơ với ông nội tôi nửa ngày rồi đi đón tôi tan làm, bà nội đột nhiên nổi hứng bảo tất cả chúng tôi cùng chụp một tấm.

Đó là lần đầu Tống Vũ chụp ảnh chung với gia đình chúng tôi, cho nên mẹ tôi còn cố ý mang kẹp tóc, thoạt nhìn rất có tinh thần!

Khoảng thời gian đó cả nhà tôi đều hài lòng về Tống Vũ!

Nhưng bây giờ nó lại bị mẹ Tống Vũ dùng để nguyền rủa gia đình chúng tôi!

"Ha ha, Doãn Liên, mày không gả cho Tiểu Vũ, cả nhà mày đều phải chôn cùng nó!" Mẹ Tống Vũ thét chói tai, "Mày báo công an bắt tao đi! Vô dụng thôi, ha ha! Báo công an cũng vô dụng thôi! Tao làm người giấy thì sao? Tao tới dưới nhà bọn mày đốt vàng mã thì sao? Mày gọi công an, gọi công an đi! Bọn họ không xen vào được đâu!"

Mẹ của Tống Vũ thật sự điên rồi.

Nhìn bộ dáng bà ta đen cuồng, tôi ném người giấy có hình mẹ tôi vào chậu than bên cạnh, sau đó ôm mèo đen còn cọ cọ vào mặt tôi.

"Con không biết cô chú có cãi nhau với Tống Vũ không, nhưng con biết anh ấy mệt rồi, thật sự mệt rồi. Anh ấy từng nói nếu bị ung thư chỉ có thể sống được mấy tháng, anh ấy sẽ viết ra tất cả nguyện vọng của mình, sau đó đi thực hiện chúng. Mà trong số đó không có kết hôn, không có sinh con, cũng không có dưỡng lão cô chú! Anh ấy có rất nhiều nơi muốn đi, có rất nhiều việc muốn làm, tất cả những điều ấy cô chú không biết đâu!" Tôi nhìn mẹ Tống Vũ chằm chằm, gằn từng chữ, "Là cô ép con trai cô đấy, cô có biết không? Hơn nữa dù anh ấy đã chết, cô cũng chưa từng buông tha cho anh ấy! Là cô ép anh ấy phải tự sát!"

Bao nhiêu oán giận tích tụ trong lòng tôi mấy ngày nay đều bộc phát ra.

Trong chậu than, hình giấy đã bị thiêu hủy.

Tôi đá chậu than một cái, chậu inox phát ra tiếng "ầm ầm".

"Anh ấy chết rồi cũng không được yên, còn đốt giấy gì nữa! Anh ấy chỉ còn nửa năm để sống, cô có bao giờ nghĩ tới việc để anh ấy sống vui một lần chưa? Anh ấy đã sắp chết rồi còn phải đi lấy lòng nhà con, theo yêu cầu của cô mà đón con tan làm, báo cáo tiến độ tình cảm cho cô đúng hạn. Khoảng thời gian anh ấy đã sắp bệnh chết, cô còn ép anh ấy! Cô chỉ muốn anh ấy cưới vợ, nói thẳng ra là muốn anh ấy tìm con dâu cho cô, để lại cho cô đứa cháu nội, nếu Tống Vũ không còn, cô vẫn có người nắm trong tay, tiếp tục ép buộc. Cô căn bản chưa từng nghĩ cho con trai mình, là cô ép anh ấy tự sát. Những việc này cô cũng nhận ra, không phải sao?"

Tôi lại đá linh đường một cái, kéo di ảnh của Tống Vũ trên bàn thờ quay lại đối diện với mẹ hắn.

"Cô xem đi, nhìn anh ấy đi! Cô hỏi anh ấy xem có muốn kết hôn không, tại sao lại tự sát đi! Nhìn anh ấy, cô không thấy tội lỗi à!"

Mẹ Tống Vũ bối rối lùi hai bước, nhưng lại sợ tôi làm ngã di ảnh, hét lên một tiếng rồi vội giơ tay đỡ lấy.

Bà ta nhìn tôi chằm chằm, còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên ngã xuống, gào khóc.

Ba Tống Vũ vội ôm lấy bà ta, nói với tôi: "Cô còn chưa đi!"

Tôi ôm chặt mèo đen, dường như chỉ có vậy bản thân mới bình tâm hơn một chút.

Cơn tức trong lòng còn chưa nguôi, tôi hừ lạnh: "Con biết nhà cô chú chắc chắn đã cãi nhau, chẳng qua chú và Tống Vũ đều thỏa hiệp. Chú để mặc cô nổi điên, chú cũng là đồng lõa hại chết con trai mình." Nói tới đây tôi đảo mắt nhìn mẹ Tống Vũ khóc thét như sắp tắt thở, "Nếu người đứng sau cô có cách, vậy cô hỏi Tống Vũ xem anh ấy muốn làm gì đi. Không phải cô nói Tống Vũ sợ con mèo đen này sao? Nếu cô còn làm việc này, con sẽ bảo mèo đen bắt linh hồn của Tống Vũ, khiến anh ấy trọn đời không được siêu sinh."

Mèo đen nằm trong lòng tôi giơ chân quơ quơ, nhoẻn miệng cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.