Chương trước
Chương sau
Tôi chưa từng nghe về tục lệ canh giữ linh đường còn phải vẽ lên lưng, hơn nữa chỉ dùng màu đỏ tươi như vậy.

Tuy đều là nữ nhưng cởi sạch đồ vẫn thấy ngại.

Cho nên tôi tỏ vẻ kháng cự: "Giữ linh đường chắc không cần trang điểm đúng không ạ?"

Mẹ chồng dùng ngón tay lấy thứ đỏ tươi trong hộp kia: "Đây là máu gà và chu sa, mẹ lo con giữ linh đường một mình sẽ sợ nên vẽ lá bùa lên lưng con, như thế con sẽ không sợ nữa."

Tôi biết mẹ chồng tin mấy thứ mê tín này nhưng không ngờ bà còn có thể vẽ bùa.

Tuy nói là vì tốt cho tôi nhưng tôi vẫn nghi ngờ, nói: "Con muốn gọi điện cho Thiệu Văn."

Không ngờ mẹ chồng trực tiếp mở cửa, liền thấy Lương Thiệu Văn đứng bên ngoài, sắc mặt vẫn âm trầm, miễn cưỡng cười với tôi: "Cứ làm theo ý của mẹ đi."

Tôi nghe mà đầu muốn nổ tung, vội kéo hắn ra ban công bên ngoài, hỏi đây rốt cuộc là chuyện thế nào.

Hắn chỉ một mực nói chỉ giữ linh đường một đêm thôi, sẽ không sao, khiến tôi tủi thân rồi, nhưng vì tương lai của chúng tôi, tôi nhất định phải giữ linh đường đêm nay.

Nét mặt hắn tràn ngập sự thành khẩn và khó xử, tôi thế mà trở nên mềm lòng.

Cho nên quay về phòng, cởi áo, để mẹ chồng dùng máu gà và chu sa vẽ gì đó sau lưng mình.

Tôi chưa từng tiếp xúc với chu sa, nhưng thứ trong hộp mẹ chồng có mùi khá giống gỗ đàn mới xẻ ra hoặc mùi hoa nào đó, nói chung là dễ ngửi, căn bản không có mùi máu.

Bà ta vẽ hết sức cẩn thận, cũng rất lâu, lâu đến mức tôi thấy lạnh.

Vẽ xong, tôi vốn định soi gương xem vẽ gì, nhưng mẹ chồng nói nhìn sẽ không linh, còn lấy máy sấy sấy khô cho tôi, sau đó kêu thím hai giúp tôi mặc đồ.



Một bộ đồ trọn vẹn, kể cả áo lót bên trong, chờ tôi mặc xong rồi, ngoại trừ màu đỏ thay bằng màu trắng, thật ra chỉnh thể thật sự không khác với đồ cưới có hoa văn long phượng là mấy.

Trang sức theo phong cách cổ xưa, nhìn qua thậm chí còn đẹp hơn đồ chúng tôi đặt ở công ty đồ cưới.

Xong xuôi tất cả thì cũng đã hoàng hôn, mẹ chồng bưng cho tôi một bát mỳ rồi cùng thím hai thay mọi thứ trong phòng thành màu trắng, thậm chí còn dán một chữ "hỷ" màu trắng trên đầu giường.

Họ bảo tôi chờ trong phòng, còn mình xuống dưới thu xếp một chút.

Tôi nhìn cả căn phòng toàn màu trắng, lại nhìn bộ đồ long phượng kỳ lạ mặc trên người mình, tuy nói không tin nhưng cảm thấy sợ hãi.

Cầm di động gọi cho Lương Thiệu Văn, muốn hắn lên giúp tôi.

Nhưng điện thoại của hắn gọi thế nào cũng không gọi được, tôi gọi điện cho ba mẹ, hỏi họ đến chưa.

Ba mẹ nói tôi biết hỏi người dân dưới huyện, hình như có gia đình có tục lệ như vậy.

Nếu trong tân hôn có người thân chết, cô dâu phải giữ linh đường một mình một đêm, truyền thống này đã có từ thời dân quốc.

Nhưng cụ thể là vì sao thì chưa rõ, nhưng họ bảo tôi đừng sợ.

Càng nghe tôi càng thấy thái quá, chẳng lẽ cùng ngày hôn lễ nhà họ thường có người thân chết sao? Sao còn có tục lệ này?

Muốn hỏi nữa, mẹ chồng và thím hai đã quay lại, nói trời bên ngoài đã tối, tôi có thể xuống giữ linh đường.

Mẹ chồng còn cười như không cười nhìn di động trong tay tôi: "Buổi tối giữ linh đường không được mang theo di động, tránh cho chuông reo lên dọa con."

Lời này tuy không sai, nhưng tôi vẫn thấy bất an, nên nói: "Con sẽ để chế độ im lặng."

Mẹ chồng không nói gì nữa, cùng thím hai nắm tay tôi xuống lầu.

Lúc này linh đường không một ai, ngoài cửa treo đèn lồng trắng, nắp quan tài vẫn mở một nửa, có thể nhìn thấy vải vàng bên trong, cũng không biết ba chồng có nằm bên trong không nữa.

Sực nhớ ra từ khi ba chồng qua đời, tôi chưa từng nhìn ông lần cuối.

Hỏi mẹ chồng, bà ta lại bảo tôi đừng nhìn, tránh càng sợ hãi.

Mẹ chồng và thím hai đỡ tôi quỳ lên bồ đoàn, dạy tôi đốt vàng mã, thắp nến, dâng hương, hơn nữa còn dặn tôi dù thế nào cũng không được để đứt đoạn hương khói.

Việc cần làm thật ra không nhiều lắm, chỉ có hơi đáng sợ, hơn nữa vì hôn lễ tôi đã một đêm không ngủ, bây giờ còn phải thức trắng đêm, tâm trạng hơi bực bội.

Hỏi Lương Thiệu Văn có canh giữ bên ngoài không, mẹ chồng chỉ nói tôi đừng sợ, không sao, sau đó liền cùng thím hai đi trước, còn đóng cửa linh đường lại. Linh đường chỉ còn một mình tôi, đã u ám lại thêm khủng bố.

Tôi quỳ bên chậu đốt vàng mã, vừa xem nhang cháy vừa đảo mắt nhìn quan tài đóng nắp một nửa và bức tranh kia, càng cảm thấy không giống ba chồng, việc này càng nghĩ càng kỳ lạ.

Nhưng đã đến bước này, tôi đành kiên trì đốt vàng mã.

Ban đầu thì không sao, chẳng qua vì sợ hãi mà co rút người lại.

Nhưng đốt một hồi, căn phòng nóng lên, tôi mặc ba lớp áo, người đầy mồ hôi, cứ cảm thấy cơ thể nặng nề, hơn nữa còn buồn ngủ.

Cảm giác buồn ngủ này theo việc đốt vàng mã ngày càng nhiều, ngay cả sợ hãi cũng biến mất.

Lúc đầu tôi ngáp mấy cái để chống đỡ, dần dần, mí mắt cứ sụp xuống, thậm chí lúc đốt nhang, nhìn ánh lửa cũng hoảng hốt.

Ngay khi tôi mơ mơ màng màng, cửa linh đường đóng chặt hình như bị đẩy ra, theo đó một bóng người mặc nguyên bộ đồ trắng có hoa văn long phượng đi đến.

Tôi muốn quay đầu xem, nhưng thật sự quá buồn ngủ, quỳ lâu cơ thể cũng cứng đờ, quần áo khi mới mặc còn thấy đẹp lúc này đã thấm ướt mồ hôi, nặng trĩu.

Xoay người lại, thiếu chút té ngã, người nọ vội đỡ lấy tôi, giơ tay vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay tôi, không nói lời nào.

Trong phòng đầy sương khói, mắt tôi mờ mờ, chỉ có thể nhận ra quần áo trên người anh ta y hệt bộ đồ mình đang mặt.

Híp mắt muốn nhìn mặt nhưng có thể nào cũng không nhìn rõ, chỉ có cảm giác rất quen thuộc.

Tưởng Lương Thiệu Văn hết bận rộn bên ngoài, tới tìm tôi.

Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Thiệu Văn?"

Người nọ khẽ cười, vuốt ve vòng tay, tay kéo tôi vào lòng ôm tôi thật chặt, trầm giọng: "Đêm tân hôn à?"

Giọng nói ấy hình như không vui lắm, còn có vẻ tức giận.

Thậm chí còn ngửi ngửi cổ tôi: "Em dùng hương tê giác."

Giọng anh trầm ấm không giống giọng Lương Thiệu Văn, nhưng lại rất êm tai.

Nhưng tôi quá buồn ngủ.

Không được, cố gắng hí mắt nhìn hắn, nhưng khói lửa lượn lờ, ngay cả hoa văn long phượng trên quần áo còn không thể nhìn rõ, càng đừng nói nhìn gương mặt của anh, có điều cảm giác quen thuộc này làm tôi an tâm thật sự.

Tuy đáy lòng lo người nhà họ Lương phát hiện anh lén chuồn vào, nhưng mệt quá, tôi theo phản xạ giơ tay ôm anh, tựa vào lòng anh: "Tôi ngủ năm phút, anh giúp tôi đốt vàng mã, lát nữa nhớ đánh thức tôi nhé."

Hết câu tôi liền muốn nhắm mắt, nhưng anh có vẻ rất vui, ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm bên tai: "Ngủ af?"

Mí mắt tôi đã đánh nhau rồi, chỉ ậm ờ "Ừ" một tiếng, liền cảm giác trên môi chợt lạnh.

Theo đó nghe anh khẽ cười: "Đêm tân hôn mà."

Lần này giọng nói lộ vẻ vui sướng.

Trong quá khứ Lương Thiệu Văn rất khống chế chính mình, mỗi lần ầm ĩ, hắn luôn dỗ tôi, nói rằng chờ chúng tôi tổ chức đám cười, còn bảo như thế tốt cho tôi mà.

Tôi tưởng anh muốn đụng chạm, nhưng nghĩ đây dù gì cũng là linh đường nên giơ tay đẩy anh: "Đừng."

Nhưng tay anh đã nhanh nhẹn luồn tay vào lớp áo đầu tiên.

Tôi giãy giụa muốn mở mắt, nhưng cơ thể lại mềm nhũn dựa vào lòng anh, mắt không thể mở ra được, trong mơ mơ màng màng, hình như sau lưng chợt nóng lên.

Một lát sau, quần áo nặng nề dính đầy mồ hôi bị cởi ra, anh ôm tôi nằm xuống, cơ thể tôi quỳ đến bủn rủn, sau khi nằm liền theo phản xạ thoải mái kêu một tiếng, chọc anh bật cười.

Anh xoa thắt bóp lưng và chân cho tôi, lẩm bẩm: "Anh chờ em lâu lắm rồi, em chỉ muốn ngủ thôi sao?"

Nghĩ anh ân cần như vậy, tôi giơ tay ôm lấy cổ anh, tỏ vẻ an ủi một chút.

Ngay lúc này, tôi cảm thấy mọi thứ đều khác, bàn tay xoa đầu gối giúp tôi hình như dần tăng cường độ.

Chuyện lúc sau đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, tôi dùng chút ý thức cuối cùng tự nói với chính mình, bây giờ không hợp.

Có khi mở mắt ra, trong mơ màng hình như có làn tóc đen dài ở trước mắt, theo đó cả người nóng lên.

Không còn cảm giác buồn ngủ, cứ mê man theo từng nhịp điên cuồng của anh.

Nghĩ nghĩ, quả nhiên nhịn lâu rồi...

Tôi buồn ngủ đến không chịu nổi, không biết là do quỳ lâu nên mệt hay vì nguyên nhân nào khác.

Cho dù không có ba lớp áo, cơ thể vẫn đổ mồ hôi như mưa.

Nhưng anh vẫn không biết thỏa mãn, tôi đẩy anh mấy lần, nói mệt, anh vẫn dỗ tôi.

Đến cuối cùng, tôi cũng không biết bản thân đã thiếp đi thế nào.

Chỉ có cảm giác anh hôn tôi liên tục, còn cúi đầu lẩm bẩm: "Anh chờ em lâu lắm rồi."

"Vâng, em biết." Tôi tưởng anh nói khoảng thời gian ba năm, giơ tay đẩy anh ra, "Nhớ giúp em đốt vàng mã đấy."

Anh khẽ cười, ôm tôi, đáp: "Được."

Tôi bị đánh thức bị tiếng gà gáy.

Cố gắng muốn mở mắt nhưng vẫn không mở được.

Trong mơ hồ, tôi lại được hôn hai cái, anh ôm tôi lưu luyến không rời.

Nhưng tiếng gà gáy càng ngày càng lớn, hết tiếng này tới tiếng khác, không hề có một giây ngừng nghỉ.

Cửa bị đẩy ra, tôi giật mình, lúc này mới nhớ bản thân còn ở linh đường.

Vội mở mắt, đập vào mắt là tấm vải màu vàng, cảm giác có hơi quen thuộc.

Giơ tay sờ, nó hơi trơn, không giống khăn trải giường, hơn nữa không gian chỗ nằm còn rất hẹp, mà mọi thứ xung quanh đều có màu vàng này.

Tôi nghiêng người, đập vào mắt là màn che màu trắng và nửa tấm ván gỗ màu đen...

Chợt nhận ra đây là thứ gì!

Tôi muốn ngồi bật dậy, lại phát hiện toàn thân bủn rủn, trên người ngoại trừ áo lót mỏng bên trong thì không mặc gì cả.

Kế tiếp Lương Thiệu Văn xuất hiện ngay bên ngoài quan tài, thấy tôi nằm bên trong, hình như cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Hắn vội giơ tay đẩy cái nắp quan tài ra, bọc quần áo rồi bế tôi lên.

Tôi hoang mang sợ hãi, thở hổn hển, muốn thét chói tai nhưng lại kêu không được, chỉ biết nắm chặt cái áo khoác trên người.

Không còn tâm trí hỏi Lương Thiệu Văn đây là chuyện gì.

Nhưng thời điểm hắn bế tôi ra ngoài, tôi phát hiện bộ đồ và trang sức ở trên người hôm qua rơi ngay bên cạnh quan tài, nói cách khác, tối hôm qua cởi ra ngay ở đây.

Lương Thiệu Văn nhìn đống quần áo đó, xanh cả mặt, trực tiếp bế tôi lên lầu.

Lúc này tôi mới phát hiện tuy cửa linh đường đã mở nhưng hình như chỉ có Lương Thiệu Văn.

Cửa đã đóng lại, nhưng tiếng gà gáy vẫn văng vẳng bên tai.

Tôi hoảng sợ, run rẩy kéo tay Lương Thiệu Văn: "Tối qua..."

"Là anh!" Lương Thiệu Văn cúi đầu nhìn tôi, trầm giọng, "Là anh bế em vào trong quan tài."

Câu trả lời của anh kỳ lạ vô cùng.

Cho dù Lương Thiệu Văn to gan, không có tình cảm với ba chồng, muốn bù đắp đên tân hôn cho tôi, lén vào linh đường thì cũng nên bí mật bế tôi về tân phòng đúng không?

Ở trong quan tài?

Anh tin nhưng tôi không tin!

Tôi không khỏi quay đầu nhìn linh đường bên dưới, thì thấy bức tranh đặt trên bàn thờ đột nhiên rơi xuống.

Lương Thiệu Văn sững sờ quay đầu nhìn, cả người cứng ngắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.