Thấy tôi đã tháo được chiếc vòng, mẹ của Lương Thiệu Văn quay phắt sang nhìn hắn.
Lương Thiệu Văn cũng vô cùng kinh ngạc: "Sao em tháo ra được? Không phải anh ta..."
Ý Lương Thiệu Văn là con ma kia đã nhận định tôi, cái vòng này sẽ không thể tháo ra được.
Nhưng hắn đâu biết cái vòng lại do chính con ma kia tháo xuống giúp tôi.
Tôi lười giải thích với hắn, chỉ liếc nhìn bà ta, dù bà ta có nhận hay không tôi đã bọc nó trong mấy lớp khăn giấy, trực tiếp đặt xuống bàn trà.
Thấy vòng ngọc bị tháo xuống, mẹ Lương Thiệu Văn lộ rõ sự hoang mang, gương mặt tái mét, ánh mắt sợ hãi.
Tôi xoay người nhìn mọi người trong phòng, nói: "Mọi người ở đây làm chứng giúp, cái vòng giá trị tám chữ số này đã được trả về chủ cũ."
Hết câu, tôi lập tức bỏ đi.
"Dư Tâm!" Lương Thiệu Văn vẫn muốn đuổi theo tôi lại bị em trai và cậu tôi giữ lại.
Mẹ tôi vội đuổi theo ra ngoài, nói với tôi: "Mẹ về nấu cho con bát hoành thánh, đói rồi đúng không?" Rồi bà hỏi tôi, "Cái vòng siết chặt như vậy, sao con lấy xuống được?"
Tôi muốn nói là con ma kia đã giúp tôi tháo xuống, nhưng thấy bà đau lòng, tôi nhẹ giọng: "Con ngâm tay trong xà bông rồi tháo ra."
Mẹ ậm ờ "Ừ" một tiếng, cầm tay tôi: "Tháo ra được thì tốt, chúng ta về thôi."
Về đến nhà, mẹ bận rộn dưới bếp gói cho tôi mười mấy viên hoành thánh.
Ăn xong một bát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177869/quyen-5-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.