Nghe nói Lương Thiệu Văn vì muốn động vào mộ tổ tiên mà không tiếc cái giá nào, tôi cũng sửng sốt.
Em trai lại đá tiểu đạo sĩ kia một cái: "Chẳng qua để tự giữ mạng mình thôi."
Mạc Thiệu Văn nhìn tôi, nhẹ giọng: "Vì bảo vệ tính mạng của em, buông bỏ vinh hoa phú quý của nhà họ Lương, hơn nữa vừa về nhà họ Lương liền đốt hai bức tranh kia, cho nên anh đã chỉ cậu ta một cách vượt qua tai họa lần này."
Biết Mạc Thiệu Văn ám chỉ hai bức tranh nào, tôi không khỏi nhìn anh, dưới ánh hoàng hôn, anh hình như chỉ là một cái bóng nhàn nhạt.
Mạc Thiệu Văn vốn không phải người, tuy chỉ là kẻ canh giữ cho quỷ núi nhưng lai lịch chắc chắn không tầm thường.
Tôi muốn hỏi rõ, Lương Thiệu Văn đã gọi điện cho ba, nói mọi người có thể lên núi.
Mộ tổ tiên nhà họ Lương được xây dựng trên một khoảng sân trống hai tầng, bình thường lúc tế tổ sẽ dùng nơi này để đặt đồ cúng bái.
Em trai giúp tôi xách rương đựng bộ đồ long phượng kỳ lạ kia, mọi người cùng lên núi.
Đi được nửa đường thì trời đã tối đen như mực.
Doãn Liên và mẹ giúp tôi thay bộ đồ long phượng, tóc búi lên nhưng không mang đầy đủ trang sức như lần ở linh đường.
Khi chúng tôi bước ra, Mạc Thiệu Văn đã đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn tôi
Còn Lương Thiệu Văn không ở đó, em trai kể hắn đang đào mộ quỷ núi lên.
Chúng tôi phải thành hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177853/quyen-5-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.