Tôi đứng ở trạm xe buýt nhìn quả thận lăn khỏi người mình.
Lý trí nói rằng thứ này không phải thận heo, là của người.
Nên làm như không thấy, trực tiếp đi qua, tránh gặp phiền phức.
Nhưng trải qua chuyện hai bàn tay kia, tôi biết người vừa đi ngang sẽ không vô cớ ném thứ này cho mình.
Nếu muốn tiếp tục gây chuyện, hắn hoàn toàn có thể giao hàng chuyển phát đến chỗ tôi ở hoặc công ty tôi làm, hiện tại còn đang ở gần đồn cảnh sát, hắn vẫn to gan ném đồ cho tôi như vậy, chứng tỏ dù tôi có trốn ở đâu cũng không thoát được, hắn vẫn sẽ tới tìm tôi.
Cho nên tôi lại gọi cho đội trưởng Tưởng.
Quả thận kia ở ngay bên cạnh ghế ngồi chờ xe buýt.
Khi pháp y tới mở bọc thực phẩm ra, quan sát một lát liền nhìn đội trưởng Tưởng, ánh mắt đó ngay cả tôi cũng nhìn ra, khẳng định không phải của heo.
Bằng không, pháp y đã không cần bỏ nó vào túi đựng vật chứng rồi mang đi.
Đội trưởng Tưởng bất lực nhìn tôi, an ủi: "Hai mẫu hôm nay nhận được sẽ đem đi đối chiếu với bàn tay lần trước, nếu khẳng định là của một người, chúng tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ xử lý."
Anh còn đặc biệt gọi một nữ cảnh sát tên Trần Yến tới đưa tôi quay lại lấy lời khai, mua cơm cho tôi.
Tôi ăn hai miếng, trước mắt lại hiện lên cảnh quả thận đầy máu trong bọc thực phẩm cùng xúc cảm mềm mềm lạnh lạnh khi tiếp xúc với mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177850/quyen-7-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.