Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
Một ngày này, trong đan điền của Du Vân Long Đan đã được bao nọcthành một quả bóng bằng tơ hai màu vàng đỏ, thần hồn của hắn đã ngưng thành thực chất nhưng cặp mắt vẫn đóng chặt, sươngmù yêu khí đã co rút cực hạn yêu khí gần chín thành đã mấtđi. Bỗng nhiên xung quanh lính khí bắt đầu lao nhanh vào cơ thể củahắn, trong thức hải thần hồn đột nhiên biến mất và thình lình trôi nổi trên long đan rồi từ từ đi xuống như muốn dung nhậpvào trong đó, thanh phi kiếm trước giờ vẫn vòng quanh long đantự động mà bay ra phía xa, bề mặt long đan sáu con rồng nổi lên như muốn thoát ra khỏi long đan, phát ra những tia sáng chóimắt. Mà giờ phút này Du Vân không biết gì nữa, hắn bỗng nhiên xuấthiện tại một thế giới kỳ lạ, mà chính hắn thì đang ngồi ởtrong một cung điện lộng lẫy, tay thì nâng lên ly rượu ngọc mànhấp. Bỗng nhiên một người ăn mặt một bộ áo giáp, mũ sắt chekín cả khuôn mặt bước vào cung điện mà quỳ xuống. "Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Thượng gọi thần đến đây chẳng hay muốn sai sử điều gì?" "Ah??? Hoàng Thượng?" Du Vân ngồi ở trên ngai vàng mà sững sờ, tay cầm ly rượu cũnggiữ nguyên ở đó, đầu óc hắn mờ mịt, từ này nghe có vẻ quentai nhưng lại mơ hồ không rõ. "Hoàng Thượng có sao không? Có phải thân thể không tốt?" Người lính này vẫn quỳ ở nơi đó hỏi Du Vân mang theo vẻ lo lắng. "Ah... Ta không sao. Ngươi đứng lên đi!" Giọng nói của người này làm Du Vân tỉnh lại suy nghĩ của mình. "Hoàng Thượng không sao là tốt rồi, có cần thần gọi vào vài vị mỹ nữ hầu hạ Hoàng Thượng không?" "Ah... Cũng tốt, ngươi gọi vào đi..." Vài phút sau có bảy tám người con gái mặt mày xinh đẹp màbước vào cung điện, được sự chỉ dẫn của người lính mà ngồixuống bên cạnh Du Vân, những cô gái này khuôn mặt không nhữngxinh đẹp mà thân hình cũng nóng bỏng, hương thơm từ trên ngườicác nàng phát ra cùng giọng nói giống như chim hót làm cho DuVân say mê lạc vào trong đó. Theo thời gian trôi qua hắn càng ngày càng sa đọa, quyền lực nơi tay thích làm gì thì làm, mấy vị đại thần của triều đình ra lời can gián thì bị hắn ban cho toàn bộ được chết, hắt bắtđầu ra lệnh tìm kiếm mỹ nữ trong thiên hạ để hưởng lạc, màngười lính lúc trước thì được hắn phong cho làm Nguyên Soáicủa đất nước. "Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng hãy bớt thời gian chăm lo cho việc nước...." Một vị đại thần đứng trước mặt Du Vân mà nói ra, nhưng mà lời này làm cho Du Vân nhìn lại với vẻ mặt tức giận, hai bàn tayrời khỏi trên những ngọn núi và thân thể của các cô gái: "Hừ, ngươi cũng dám dạy bảo trẫm sao? Người đâu?" Du Vân quát lên một tiếng, từ ở bên ngoài đi vào bốn tên thị vệ vẻ mặt dữ tợn. "Lôi hắn ra chém đầu cho ta!" Bốn tên thị vệ mặt mày dự tợn mà bắt tên đại thần đó lại lôi ra ngoài. "Hoàng Thượng hãy tỉnh lại đi.... Như thế sẽ có ngày mất nước." Người này không để ý tới mạng sống của mình mà giãy dụanoói ra nhưng Du Vân ngoảnh mặt làm ngơ mà tiếp tục hưởng lạc. Thời gian cứ thế mà trôi đi, Du Vân càng ngày càng tiều tụynhưng không hề hay biết, đất nước loạn lạc khắp nơi, tiền đểcứu tế cho dân chúng thì bị gian thần chia sẻ với nhau, màviệc này cũng làm cho dân chúng giận dữ bạo loạn khắp nơi,phía ngoài biên cương địch nhân rục rịch muốn khai chiến.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau