Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
"Hàzzz..." Du Vân mở mắt ra mà thở dài một hơi, toàn thân chuyển động mànghe những tiếng xương rôm rốp giòn vang. Du Vân đánh giá thânthể của mình, sau đó bắt đầu xem thức hải thăm dò màn sươngmù ấy. "Đây là cái gì nhỉ?" Xem được một lúc thì lắc đầu sau đó đứng lên mà bay khỏi nơiđây, bây giờ là thời điểm nên tìm hiểu đây là chỗ nào. Từng cơn gió lạnh mang theo bông tuyết mà đập vào mặt, Du Vânvừa bay vừa giơ tay lên mà đón những bông tuyết này, nó nhẹnhàng mang theo lạnh giá, Du Vân nhớ lúc trước hắn vào HuyếtQuỷ Tông làm đệ tử thì trên đường cũng gặp cảnh tượng nàynhưng thay bông tuyết bằng bông hoa. "Không biết bao lâu rồi..." Du Vân mắt nhìn về phương xa mà nhớ đến những người mà hắntừng quen biết, Chu Lượng, Đường Lôi và cả một bóng hình người con gái xinh đẹp trong tay cầm cái la bàn, Du Vân cười mộttiếng, thật sự hắn quen rất ít, tính đi tính lại chỉ có bangười, mà không biết ba người bây giờ ra sao nữa. Bỗng nhiên nột tiếng quát làm bừng tỉnh suy nghĩ của Du Vân: "Đứng lại! Ngươi là ai?" Du Vân quay đầu lại thì có mấy bóng người đang bay nhanh lạiđây, tới gần hơn thì có năm người, một lão già và bốn ngườitrẻ tuổi, nhưng trên mặt lại hằm hằm sát khí. "Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại bay vào khu vực của Bạch Tuyết Tông?" Lão già bên phải hỏi, hắn là trưởng lão của Bạch Tuyết TôngNgô Phong, tu vi Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, hắn lúc trước dẫnbốn người trẻ tuổi ở phía sau đi ra ngoài rèn luyện thì nghetin tông môn xảy ra chiến sự nên gấp rút chạy về, trên đường đibỗng nhiên thấy Du Vân đang bay vào lãnh địa của tông môn, nghi Du Vân ý định đột nhập vào tông môn có ý định xấu nên quát dừng lại. Mà Du Vân cũng mờ mịt trước câu hỏi của Ngô Phong, Bạch Tuyết Tông là cái gì? "Ah.... Đạo hữu nói như vậy là sao?" Du Vân lập tức trả lời sau đó quan sát năm người này, bọn họăn mặt đều là áo được làm từ da lông yêu thú, lão già thìkhông nói gì, nhưng bốn người ở sau, ba nam anh tuấn, nữ thìxinh đẹp nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, tu vì đều là Kết Đan hậu kỳ. "Ngô trưởng lão... Cần gì nói nhiều với hắn, giết hắn là được." Một người nam trong đó nói ra, vẻ mặt khinh thường mà nhìn DuVân, dù sao chỉ thấy Du Vân là Kết Đan hậu kỳ trong khi đó bênmình lại có năm người, tại sao phải sợ chứt, mà hắn nói xongthì lấy ra phi kiếm mà chém về Du Vân. Du Vân sắc mặt biến đổi, thật không ngờ chưa làm gì đã bị chém giết. Tuy bất ngờ vì hành vi của người kia nhưng Du Vân không nghĩ nhiều mà lấy ra Lưu Tinh Kiếm đánh ra. "Keng!" Hai thanh kiếm chạm vào nhau bắn ra những tia lửa. "Mấy vị? Đây là ý gì?" Du Vân bay ra khoảng cách xa hơn một chút, cau mày mà hỏi. "Ngươi vào lãnh địa tông môn của chúng ta, nên phải chết!" Người này không chờ Ngô trưởng lão nói gì đã ra hiệu cho ba người còn lại cùng tiến lên. Ngô trưởng lão giờ phút này cũng mặc kệ bốn người, đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến. Mà Du Vân thấy vậy thì trong lòng giận dữ, cách không đánh ramột chưởng. Một bàn tay to cả trăm trượng màu xanh nhạt mauchóng xẹt tới bốn người trẻ tuổi này. "Nguy hiểm!" Ngô Phong thấy một màn này thì sợ hãi kêu lên, nhưng không cònkịp rồi, hắn chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn bàn tay to màu xanhnhạt đixuyên qua bốn người sau đó biến mất, mà bốn người kiathì thân thể cứng đờ sau đó bị gió thổi qua mà tan rã thànhbột phấn bay theo cùng bông tuyết.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau