Chương trước
Chương sau
Du Vân bơi đến gần cung điện thì thấy một bậc thang bằng đá từ mặt biển đi lên cung điện. Du Vân hóa thành hình người rồi sau đó bước đi lên, cung điện được làm từ những chất liệu quý hiếm nhưng Du Vân không biết tên, Du Vân bước đến cánh cửa sau đó dùng hai tay đẩy ra.
Đập vào mắt Du Vân là trong cung điện nổi lơ lửng mười đứa trẻ em sinh ra, không phải nói trẻ em được bởi vì trên đầu của bọn chúng có những chiếc lá, giống như trái cây thì đúng hơn, trái cây trẻ em này có tay chân thân thể đầy đủ nhưng khuôn mặt lại không có gì hết, nhìn vào trong rất là kinh khủng.
"Đây là cái gì......"
Du Vân nhìn thấy thì sợ hãi nhưng vẫn bước trong vào trong điện, khi bước chân vào thì một mùi thơm từ những trái cây đó phát ra làm cho pháp lực của Du Vân vận chuyển nhanh chóng.
"Đây là cái gì trái cây mà làm cho pháp lực của ta vận chuyển như vậy?"
Du Vân thấy một màn này thì kinh ngạc mà thì thào. Nếu như mấy lão quái tu vi cao cường ở chỗ này thì có lẽ sẽ nhận ra đây là Nguyên Anh quả, loại quả này rất là hiếm hoi và gần như biến mất ở Tu Tiên Giới, loại quả này muốn được như bây giờ thì trước đó phải có năm vạn năm ra hoa, sau đó là bốn vạn năm kết ra trái và một vạn năm sau mới chín, vì thời gian lâu như vậy nên chúng rất quý và hiếm hoi, loại quả này khi Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong sử dụng thì dễ dàng mà phá đan thành anh và có rất nhiều chỗ tốt nhưng mà do loại quả này gần như biến mất nên tu sĩ phải tìm cách khác để phá anh ví dụ như đan dược là Phá Anh đan, hoặc dùng nguyên anh của tu sĩ khác.
Mà những điều này thì Du Vân không biết, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra mười cái hộp ngọc mà cất kỹ những trái cây này vào trong đó sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi trữ vật. Đến lúc này đây Du Vân mới tiếp tục xem xét cung điện nhưng lại không có bất cứ thứ gì nữa.
Loanh quanh một hồi cuối cùng Du Vân cũng buông tha việc xem xét, hắn xuống dưới biển mà hóa thành Giao Long bơi về phía trước, hắn muốn thử xem biển này rộng tới cỡ nào.
Mà ở cửa vào tầng thứ chín thì có hai người ở dưới biển mà chiến đấu với nhau.
"Lam Hải? Ngươi dám ra tay với ta?"
Trần cảnh sắc mặc tái nhợt nghiến răng nghiến lợi nói ra, đoạn đường này hắn không xích mích gì với Lam Hải một đường đi qua đến tầng tám sau đó đi đến tầng này Lam Hải bỗng nhiên ra tay với hắn khiến hắn bị thương không nhẹ cộng với lúc trước ở tầng bảy đã bị thương trước rồi.
"Hắc, ta không nghĩ là sẽ ra tay với ngươi, nhưng vào tầng này thì ta có lợi thật lớn, tại sao lại không ra tay với ngươi? Hơn nữa giết ngươi xong thì mọi thứ của tầng thứ chín là của mình ta... Ha ha ha..."
Lam Hải cười nhạt một tiếng nói ra, hắn bây giờ đang đứng trên mặt nước mà nhìn Trẩn cảnh, từ eo xuống chân đã không giống như người mà là một đuôi cá, trên người vảy cá nổi lên khắp nơi, hàm răng sắc bén dày đặc lộ ra ngoài miệng, mà cái miệng thì rộng ra trông rất dữ tợn, trong tay của hắn cầm một cây thương thật dài, cả cây thương được khắc những ký hiệu kỳ quái, mũi thương sắc nhọn lóe ra ánh sáng lạnh.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa mà lao vào đánh nhau với Trần Cảnh. Trần Cảnh mặc dù bị thương nhưng dù sao vẫn là Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong làm sao để cho Lam Hải muốn làm gì thì làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.