Trong khi Du Vân đang nghiên cứu và tu luyện Mộc Ấn thì ở mội nơirất xa, có hai đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi đang đứng trên không trung mà nhìn về phương xa.
"Đã bao lâu rồi chúng ta không thấy được mặt trời ah..."
Đứa trẻ bên phải bỗng nhiên cất tiếng nói, nếu để người khácxem cảnh này chắc sẽ cười vỡ bụng, một tên nhóc mà cũng nóira những lời này.
"Đúng vậy, haizz... không biết chúng ta phải tiếp tục bao lâu nữa."
Đúa trẻ còn lại bên tay trái cũng nói ra.
"Ha ha vậy thì mặc nó đi, đi, chúng ta đi chuẩn bị...."
Hai người nói xong rồi cùng nhau bước một bước ra, mà chân vừađể xuống thì thân hình như nhập vào không khí rồi biến mất.Nếu để những lão quái Luyện Thần Kỳ trở lên có lẽ họ sẽnhận ra đây chính là thần thông Súc Địa Thành Thốn, một bướcdung hư không đi cả mấy ngàn vạn dặm cũng có thể.
Bốn năm sau, ở trên hòn đảo của Du Vân bỗng nhiên mồn bàn taymàu xanh từ trên không rơi xuống và chạm vào đất nhưng không gâyđộng tĩnh gì, một bóng người từ trên không hạ xuống dưới đất, mà khi bớc chân chạm xuống dưới đất thì cây cối, động vật ởtrên đảo này như bị mất đi sinh mệnh mà tan rã thành bụi phấn, gió biển thôi qua cuốn đi những bụi phấn này làm cho cả mộtkhu vực trăm trượng không còn một thứ gì, ngay cả đất cũng bạc màu hơn rất nhiều chỗ khác, mà mặt đất xung quanh một trămtrượng cũng lõm xuống tạo thành một bàn tay.
"Thành công...."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thuong-khung/2236855/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.