"Tên của ta sao? Lâu quá rồi ta cũng không nhớ nữa, hình như là...."
Du Vân chưa nghe được tên của Long linh thì bị truyền tống mất rồi.
Long linh thấy Du Vân biến mất thì bỗng nhiên giơ cái trảo trước của mình lên, ở trong trảo thình lình xuất hiện một con rồngđược bao bọc bởi màn sáng.
"Đây mới là chân chính khí tức của rồng sao??? Ngày ta phi thăng đã không còn xa nữa..."
Long linh thì thào tự nói sau đó nhắm mắt lại mà tu luyện, mà hang động lại khôi phục yên tĩnh như trước đây.
Du Vân không biết mình đã truyền tống được bao lâu, bên tai chỉ nghe được tiếng "vù vù".
Tây Hải.
Tây Hải là một vùng đại dương rộng lớn, vô số tu sĩ ở đây mong muốn tđi đến điểm cuối và tìm được đất liền nhưng lại bấtlực. Mà ở Tây Hải ngòai biển cả ra thì có vô số đảo lớnnhỏ, lớn thì ngang bằng với cả Thái Dương quốc, nhỏ thì chỉrộng khoảng một hai dặm, nhưng ở đây cũng có rất nhiều tu sĩ,hải yêu cùng chiếm cứ nơi đây, tài nguyên vô số. Hôm nay, ở mộtvùng biển hoang vắng không người qua lại, bỗng nhiên một cáikhẻ hở không gian tách ra phát ra những tia sáng màu trắng nhưng nhu hòa không chói mắt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện,người này vừa xuất hiện thì lấy hai tay che mặt của mình lahigiống như ở rất lâu trong bóng tối không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, mà người thanh niên này xuất hiện thì cái khehở không gian và ánh sáng đột ngột biến mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thuong-khung/2236831/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.