Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" "Bây giờ lao xuống cũng không còn kịp nữa mà cũng không biếtcái vực này sâu bao nhiêu, chúng ta cũng không thể tay khôngxuống đó ah." "Chẳng lẽ chúng ta quay về tông môn bẩm báo?" "Ngu ah? Chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ thiếu tông chủ, bây giờ đi về bẩm báo muốn chết sao?" Bốn người liếc nhau rồi bắt đầu tính toán. "Hay là chúng ta trốn đi? Bay giờ trốn thì ai mà biết? Mà khi tông môn phát hiện thì chúng ta đã đi mất rồi." "Đúng vậy, tên thiếu chủ này trước giờ cũng không xem chúng talà thuộc hạ nên bỏ đi cũng không hối hận cái gì." Thế là bốn người cùng nhau bàn bạc lại vấn đề sau đó mỗi người một hướng đạp kiếm mà đi. Mà cùng lúc đó, Du Vân và Lục Bình đang rơi xuống vực sâu. "Ngươi thả ta ra! Ta là thiếu chủ Thái Dương tông ah!" Lục Bình vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, mà tay chân bị kẹp lại cùng một chỗ với thân thể không thể sử dụng đượcpháp thuật. "Hừ, đi chết đi!" Du Vân cũng không nói nhảm, thân thể rắn của hắn siết chặt Lục Bình lại, xương Lục Bình vỡ vụn máu tươi tung tóe cùng tiếngkêu thảm thiết phát ra, Du Vân siết chặt mấy giây sau mới thảra, thân thể biến dị không còn hơi thở của Lục Bình rơi xuốngvực sâu thăm thẳm, mà Du Vân cũng biến thành hình người gọi rarồng nhỏ rồi bay xuống vực sâu, hắn biết nếu bây giờ bay lên,không tính tới bốn tên hộ vệ còn hay không mà việc giết thiếutông chủ chắc chắn sẽ bị đuổi giết tới chân trời góc bể. Mà cùng thời gian Du Vân giết Lục Bình thì ở Thái Dương Tông,nơi trông coi mệnh bài đệ tử hạch tâm, mệnh bài có chứa mộtgiọt máu tinh hoa của đệ tử, nếu đệ tử nào bị chết ngườitrông coi sẽ biết được mà bẩm báo với tông môn. Bỗng nhiên. "Phanh!" Một cái mệnh bài được xếp trên cùng cùng với hai cái mệnh bài khác bỗng nhiên vỡ tan. "Chuyện gì xảy ra?" Một tên đệ tử chạy vào xem xét thì thấy mệnh bài của LụcBình vỡ ra, tên đệ tử này sắc mặt tái nhợt, dưới chân nướctiểu chảy ra mà ngồi bệch xuống đất. "Là đệ tử hạch tâm nào đã chết? Hả? Không thể nào......" Một lão già bước vào sau, mà khi thấy mệnh bài của Lục Bình bị vỡ ra cũng hoảng sợ ngây người. "Mau mau báo cho tông chủ!" Lão già nói xong thì hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên chủ điện Tái Dương Tông. Mà ở trong chủ điện Thái Dương Tông tông chủ Lục Thống đang nói chuyện vui vẻ của mọi người. "Bẩm báo tông chủ, mọi việc không xong rồi?" "Cái gì không xong rồi hả?" Lục Thống vẻ mặt khó hiểu mà hỏi lão già này. "Bẩm báo tông chủ..... Thiếu tông chủ đã chết rồi..." "Phanh" Lục Thống bóp vỡ tay ghế, trên người sát khí và uy áp NguyênAnh hậu kỳ tràn ra, bao phủ cả đại điện khiến mấy trưởng lãođang ngồi mà đứng lên, sắc mặt tái nhợt. "Tông chủ bớt giận..." "Hừ... Ta làm sao mà bớt giận khi nghe con ta bị chết... Nói! Là ai giết Bình nhi của ta?" Lục Thống vẻ mặt dữ tợn mà quát lên khiến cho lão già này run lên. "Bẩm báo tông chủ ta sẽ ra lệnh cho tông môn lập tức điều tra." "Thế mệnh bài bốn tên hộ vệ thì như thế nào?" "Bẩm báo tông chủ, mệnh bài của bọn hắn thì không có việc gì." "Rất tốt rất tốt, bọn hắn lại dám bảo vệ thiếu chủ như vậy. Tra cho ta... Bắt hết bọn chúng lại, những ai liên quan đếnviệc con trai ta bị chết thì giết hết cho ta!" Mấy tên trưởng lão không dám nói gì mà cung kinh lui ra sau sauđó bắt đầu ra lệnh cho đệ tử bắt đầu tra xét việc này. LụcThống ngồi ở trong chủ điện, sắc mặt lạnh lẽo: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi phải chết!!!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau