"Còn vì sao ta không phái các ngươi đi vì ta không an tâm lắm, phảichính tay ta cầm viên ngọc đó và xem xét mới được."
Lục Bình nói như vậy cũng khiến mấy tên hộ vệ bất mãn vìkhông được tin tưởng nhưng hắn cũng không thèm để ý, ở trongtông môn chỉ cần nói một tiếng là có một đống người vì mìnhbán mạng, cần gì phải quan tâm mấy tên này chứ.
Khi Du Vân bước ra khỏi cửa hàng thì trên người bộ đồ đã thayđổi thành màu đen, mang mũ trùm kín mặt, tránh thoát khỏi mấy tên hộ vệ rồi đi ra khỏi ngoài thành, hắn cũng không gọi rarồng nhỏ để tránh sự chú ý, nhưng mà Du Vân cũng không biếtcó một người ăn mặc bình thường cũng đi theo sau hắn từ lúc đi ra khỏi tiệm bán đồ, hắn cầm lên một tôỏ phù lục nói nóivài câu rồi truyền pháp lực vào trong phù lục khiến tờ phùlục này như bị đốt cháy rồi bay đi.
Trên đường đi Du Vân lấy ra long ngọc mà xem xét, hắn có đượcLong Vân Quyết và máu của Long tộc nên có thể dễ dàng hấp thulinh khí và long khí ở trong viên ngọc này, mà lúc trước hắncũng có hỏi chỗ cậu bé nhặt được viên long ngọc này, hắn chờ mong sẽ có thu hoạch được ở đó, đi bộ ra khoảng hai trăm dặmDu Vân chuẩn bị gọi ra rồng mây thì đột nhiên có một tiếng nói vang lên:
"Ha ha đạo hữu đi gấp làm cái gì, thiếu chủ nhà ta rất thích viên ngọc đó, hãy ra cái giá đi."
Một tên áo vàng thanh niên đáp xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thuong-khung/2236810/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.