Ngự Hàn rải cỏ lên đầu Tạ Tư Hành xong, nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi xung quanh, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hàng loạt bóng người điên cuồng chạy trốn.
Đệ tử Ngự Môn Quan: "Đệt đệt đệt, Ngự môn chủ nhìn qua kìa, chạy ngay đi!"
Đám Ma tộc: "... Không thể để Ngự Hàn phát hiện ra chúng ta!"
Ngự Hàn: "..."
Y nhận ra mấy bóng người quen thuộc, đang định gọi họ lại, không ngờ vừa phát ra một âm tiết, mấy người này lủi càng nhanh, chỉ vài giây sau, cả ngọn núi trừ y và Tạ Tư Hành thì không có ai.
Ngự Hàn không khỏi nghi hoặc.
Mà sau khi y quan sát Tạ Tư Hành thì lập tức tỉnh ngộ.
Dù Tạ Tư Hành đã che đi hơi thở và biến hình nhưng bộ đồ tiêu chuẩn vẫn không thay đổi, làm lộ thân phận Ma tôn của hắn —— Gọi tắt là Tịch Mịch.
"Sao vậy." Tạ Tư Hành nghiêng đầu hỏi, cũng nhìn thoáng qua mấy bóng người bỏ chạy.
Ngự Hàn nhếch mép: "Không có gì."
Chẳng qua là vì tư thế đánh nhau của y với Tạ Tư Hành quá khí thế, dọa bọn họ chạy mà thôi.
Ngự Hàn thích làm gì thì làm, thấy thì thấy, không có gì phải để ý.
Y hất cằm với Tạ Tư Hành, nói: "Tiếp đi."
Tạ Tư Hành cười nói: "Đánh chưa đủ à?"
Ngự Hàn: "Đương nhiên, tiếp tục."
Y tháo vòng hoa trên đầu xuống, nhìn lướt qua rồi càm ràm: "Xấu quá."
Tuy là nói thế nhưng vẫn cẩn thận đặt sang một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thien-xuyen-nham-sach/2548249/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.