Tạ Tư Hành nhìn cái bát không thể gọi là "cháo", lại nhìn đôi mắt nảy lửa của Ngự Hàn một lát, im lặng hồi lâu, trái lương tâm khen: "Chén cháo này... khá ổn."
Đây là lần đầu Ngự Hàn xuống bếp vì mình, dù Tạ Tư Hành không nói nhưng trong lòng không giấu nổi vui vẻ.
Tuy thành quả xuống bếp không ưng ý lắm, Tạ Tư Hành vẫn không muốn đả kích lòng tin của y.
Ngự Hàn nhìn chằm chằm mặt hắn, dường như đang xác nhận hắn có nói láo hay không, đôi con người màu hổ phách lấp lánh, giọng nói cũng hàm chứa nghi ngờ: "Thật?"
Bị Ngự Hàn nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như thế, yết hầu Tạ Tư Hành trượt đi, cảm xúc đêm qua bị hắn đè xuống như được Ngự Hàn dễ dàng gọi lên, quanh quẩn trong tim không thể xua tan.
Tạ Tư Hành nuốt ực, cảm giác cuống họng lại bắt đầu khô khốc: "Thật."
"Tạ Tư Hành." Ngự Hàn híp mắt, chậm rãi nói: "Không được nói dối với tôi."
"..."
Vẫn bị phát hiện à?
Tạ Tư Hành bất đắc dĩ: "Muốn tôi nói thật?"
Ngự Hàn ừ một tiếng, hờ hững nói: "Tôi nghe mấy câu nịnh nọt nhiều rồi, nhưng anh không được như thế."
Dù những lời mọi người nịnh y đều là thật, thế nhưng y không phải kiểu không chịu nhận ý tốt.
Nếu là ý kiến của Tạ Tư Hành, Ngự Hàn ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng có thể nghe một ít.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tạ Tư Hành nao nao, dường như hơi bất ngờ.
Một lát sau, hắn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thien-xuyen-nham-sach/2548201/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.