Tạ Tư Hành gửi tin nhắn xong liền bỏ di động qua một bên.
Tai vẫn còn nóng.
Lúc đầu ngón tay đánh ra chữ kia như răng môi va chạm, chính miệng phát ra, khiến nhịp tim hắn cũng mất khống chế tăng tốc theo.
Đại khái có thể tưởng tượng ra biểu cảm sau khi thấy của Ngự Hàn, cuối cùng vẫn thấy hơi đột ngột, cho nên hắn quyết định đổi sang cách khác uyển chuyển hơn.
Nhưng dù là vậy cũng khiến Tạ Tư Hành không hề có kinh nghiệm cảm thấy lạ lẫm mất tự nhiên.
Không biết Ngự Hàn trả lời sao, Tạ Tư Hành khẽ thở dài, thầm nghĩ quả nhiên cách này vẫn không hợp với y.
Áp dụng được với người khác, chưa chắc đã áp dụng được với Ngự Hàn.
Không thể đối xử với Ngự Hàn bằng cách bình thường được.
Tạ Tư Hành giơ tay vuốt trán, đang định cầm di động lên xem Ngự Hàn trả lời, bên ngoài cửa phòng làm việc lại có tiếng bước chân từ xa đến.
Động tác của hắn cũng khựng lại theo tiếng bước chân.
Người đến phòng làm việc của hắn trừ chú Vương quản gia ra thì không còn ai khác, nhưng tiếng bước chân rõ ràng bên ngoài nhẹ nhàng vững vàng, hiển nhiên không thuộc về một quản gia già đã năm mươi tuổi.
Vậy cũng chỉ có một người.
Ngự Hàn đứng trước cửa phòng làm việc, vào khoảnh khắc tiếng bước chân vừa dừng lại, giọng nói trầm ổn của Tạ Tư Hành đã vọng ra: "Vào đi."
Ngự Hàn nhướng mày, đẩy cửa đi vào.
"Sao anh biết tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thien-xuyen-nham-sach/2548170/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.