Tạ Tư Hành quay đầu, phát hiện Ngự Hàn vừa đứng bên cạnh mình đã biến mất từ bao giờ.
Hắn chau mày, tầm mắt đang định tìm kiếm xung quanh một chút, mà cụ Trần nghe Tạ Tư Hành đã đến liền mỉm cười đi ra đón hắn: "Giám đốc Tạ để tôi chờ lâu quá, suýt nữa đã nghĩ cậu không tới."
Tạ Tư Hành đè suy nghĩ khác xuống, nở nụ cười lễ phép: "Cụ Trần phong thái vẫn như xưa."
Cụ Trần cười sang sảng: "Nào có nào có."
Nếu có ai có thể trò chuyện vui vẻ với một tay máu mặt thương giới ngày trước, thế thì người này nhất định sẽ là Tạ Tư Hành.
Thân là người mới nổi trong giới làm ăn, gần như không ai dám đối diện tận mặt với Tạ Tư Hành, mà cụ Trần thấy hắn đến còn vui hơn nhìn thấy con ruột.
Cụ Trần lôi kéo Tạ Tư Hành trò chuyện, lời vào lời ra đều muốn Tạ Tư Hành nhả miếng đất phía tây, Tạ Tư Hành luôn mỉm cười nhưng lại không để cụ Trần chiếm được chút hời.
Cụ Trần thấy không khuyên nổi Tạ Tư Hành, chỉ có thể vừa tức vừa buồn cười thở dài: "Biết ngay hôm nay không cướp được gì từ tay cậu mà."
Ông nhìn Tạ Tư Hành không có lấy một bóng người bên cạnh, nghi ngờ hỏi: "Nghe nói hôm nay giám đốc Tạ dẫn bạn theo, sao không thấy người đâu?"
Tạ Tư Hành cười khẽ: "Tôi không quản được em ấy, chắc đi đâu chơi rồi."
Cụ Trần chỉ thấy lạ, ông nghe nói Tạ Tư Hành có một người vợ, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thien-xuyen-nham-sach/2548084/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.