Không ai trong số những người ở đây thấy Ngự Hàn tung nắm đấm từ khi nào.
Chỉ trong chớp mắt, răng cửa Lâm Vũ Thành rơi rụng vung vãi dưới đất.
Lâm Vũ Thành đứng đực như trời trồng, thậm chí còn không kịp trốn, một đấm của Ngự Hàn đã đáp lên mặt gã, khi quyền đến còn mang theo luồng gió quật gã phát đau.
Mặt gã bị đánh lệch sang một bên, có thứ chất lỏng ấm áp chảy ra khỏi miệng rồi nhỏ lên mặt đất.
Vào khoảnh khắc đó, gã cảm thấy hình như miệng mình có thứ gì bay ra, lóe sáng trông rất giống sao băng.
"Hên cho anh đấy, anh đây dùng tay trái." Hai hôm trước Ngự Hàn vừa lăn từ trên cầu thang xuống, tay phải gãy xương đến giờ vẫn còn treo trên cổ.
Nhưng mà...
Ngự Hàn thu nắm đấm, khẽ cau mày.
Cơ thể này quá yếu, dù dùng tay trái vẫn không thể đấm bay nổi hai cái răng cửa một lúc, xem ra y phải nhanh chóng rèn luyện sức khỏe mới được.
"Mày!..."
Lâm Vũ Thành chậm chạp phản ứng, nhìn thấy mặt đất đầy máu, còn có chiếc răng cửa trắng bóng nằm giữa vũng, vẻ sợ hãi trên mặt chợt lóe lên, trợn trắng mắt ngất xỉu.
Ngự Hàn nhìn Lâm Vũ Thành ngất ngang té xuống đất, tiếc nuối nói: "Ầy, yếu thế."
Bảo vệ ngoài cửa trợn mắt đứng nhìn, mãi tới khi Ngự Hàn lên tiếng, bọn họ mới chợt sực tỉnh.
"Tên này sốc máu rồi, các người tìm ai tới khiêng đi đi."
Chỉ là sốc máu mà thôi, cũng may đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ngao-thien-xuyen-nham-sach/2548043/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.