Từ lúc Vũ Hóa Điền đến khách ***, Stefan đã ngửi ra được mùi máu của y, loại hương vị ngọt ngào còn hơn cả rượu đỏ cao cấp này khiến dạ dày của hắn càng nôn nóng hơn, lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở hắn, nó cần ăn cơm. Stefan gần như là dùng hết hoàn bộ lực tự chủ mình có mới không vừa nhìn thấy Vũ Hóa Điền đã trực tiếp cắn xuống một hơi, hút đến tràn trề vui sướng, dùng máu tươi của y lấp đầy dạ dày trống không.
Đó không phải là hưởng thụ món ngon, đó là lấp đầy bụng, Stefan không cho phép mình đạp hỏng món ngon như thế.
So với ham muốn hưởng thụ món ngon thì còn chuyện tốt đẹp hơn nhiều lắm.
Stefan tựa lên người Vũ Hóa Điền, đầu chôn vào trong cổ y, liếm hôn làn da trắng nõn cùng mạch máu bên dưới da thịt, mùi hương tản ra từ bên trong khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Một bàn tay không hề có vết chai nào sờ soạng trước ngực Vũ Hóa Điền, vạt áo được buộc rất chắc nhanh chóng bị cởi ra, bàn tay theo khe hở của vạt áo luồn vào vuốt ve qua lại trong ngực, cảm nhận da thịt trắng mịn.
Vũ Hóa Điền hừ nhẹ một tiếng trầm thấp, hô hấp trở nên có chút dồn dập, y cũng đã hơn một tháng không được hưởng thụ loại cảm giác này, nhất thời liền có chút không thể thích ứng được.
“Nhớ ta sao?”
Stefan nâng cằm lên, ngậm lấy vành tai mượt mà, nhẹ nhàng gặm cắn.
“Ưm……”
Một tiếng ngắn ngủn, không biết là đang trả lời hắn, hay chỉ là rên rỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-mon-phi-giap-dong-nhan-vu-hoa-thanh-dien/1359637/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.