“Cửa trước sau trong chùa cổ đã có trọng binh canh giữ, các gian nhà ở hai bên đông tây cũng có gần trăm Cẩm Y Vệ, hiện tại trong ngoài chùa Đại Giác đều được canh phòng nghiêm cẩn, không có lệnh của phó Đô đốc, người ra vào giết không cần hỏi.”
Ngoài sân của bảo điện Đại Hùng trong chùa Đại Giác, Cẩm Y Vệ báo cáo với Thanh Long.
Thanh Long phất tay.
“Được rồi, các ngươi vào bên trong bẩm báo một tiếng.”
Đợi mấy Cẩm Y Vệ nhận lệnh rời đi rồi, Huyền Vũ đi đến trước mặt Thanh Long, nghiêng đầu ghé tai:
“Ca, sao phải điều cả chúng ta đến canh giữ chùa Đại Giác chứ? Không phải là ca đang chăm sóc vị kia sao?”
Thanh Long liếc ngang sang hắn một cái.
“Ý chỉ của Hoàng thượng chúng ta nghe theo là được, đệ hỏi nhiều như thế làm gì.”
“Ta còn không phải là vì tò mò sao, ca nói cho ta biết đi.”
Huyền Vũ kéo kéo tay áo hắn lấy lòng.
Thanh Long bất đắc dĩ, tiểu tử này càng ngày càng biết làm nũng, hắn nhìn quanh bốn phía, xác định không có người nghe được, lúc này mới cúi đầu nói:
“Nghe ý của Hoàng thượng thì, người là lo mấy người bên trong kia lại bị kẻ khác làm thịt, khiến cho triều đình càng mất thể diện hơn.”
Huyền Vũ chợt bừng tỉnh hiểu ra, hắn còn tưởng là vì Hoàng thượng coi trọng đám người này chứ, thì ra chỉ là vì vậy, lập tức nói tiếp:
“Huynh nói đám người Đông Xưởng này cũng thật ngu xuẩn, bên ngoài ai chẳng biết là Vạn Dụ Lâu bị giết, bọn chúng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-mon-phi-giap-dong-nhan-vu-hoa-thanh-dien/1359627/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.