Cuối mùa xuân tiết, trong kinh thành mưa phùn không ngớt. Sinh nhật Thái hậu cũng sắp đến, lại còn trùng vào ba ngày được nghỉ, văn sĩ trong triều học đòi văn vẻ mừng rỡ đi tìm bằng hữu để cùng dã du ở vùng ngoại ô, rảnh rỗi lại ngâm hơn mấy câu thơ dưới trời mưa dầm tầm tã. Tam phò mã Tuấn Nghi, cái tên gần đây luôn yêu thích vui đùa ngày hôm nay lại đi tới quý phủ Kỷ Tiêu với sắc mặt nghiêm trọng. Sau khi cùng y nói thầm một hồi trong thư phòng, tên đó cơm cũng không ăn, cưỡi ngựa không biết lại vội vàng đi nơi nào. Mà Kỷ Tiêu khi bước ra thư phòng thần sắc cũng trở nên không tốt, kêu quản gia lên hỏi tài sản trong phủ, rồi trở về kiểm lại vốn riêng, đồ trâu báu nữ trang các loại, không biết y đang tính toán cái gì.
Đến thời điểm đêm dài người tĩnh, Long Mặc vẫn như trước tới tìm y. Thấy y chỉ choàng kiện áo tơ đơn bạc tựa ở phía trước cửa sổ ngẩn người nghe tiếng mưa rơi tí tách, ôn nhuận trên gương mặt có một chút phiền muộn cô tịch. Thật đúng là khiến cho người ta không tự giác muốn yêu thương y một phen.
“Ngọc Nghiễn suy nghĩ cái gì đây?” Long Mặc có chút cúi người xuống, vừa định đưa tay ôm y, lại thình lình bị đẩy ra.
Thần sắc Kỷ Tiêu lãnh đạm lắc đầu: “Ta có chút chuyện phiền lòng, ngươi tạm thời đừng đến nhiễu ta.”
“Ah? Chuyện gì phiền lòng, không bằng nói ta nghe một chút?” Long Mặc miễn cưỡng nương đến chỗ y, đứng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-mac/2889681/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.