Chương trước
Chương sau
Phòng thí nghiệm của Nam Cung Thiên Long có một vị khách không mời mà đến, nhưng đó là một vị khách không thể đắc tội – Lăng Tử Hiên, là đệ đệ bảo bối của ái nhân, hắn đành phải cố gắng làm lơ sự tồn tại của vị khách không mời kia.
“Ô bác sĩ Long, đây là cỗ máy thời gian trong truyền thuyết sao?” Lăng Tử Hiên vừa cắn miếng bích quy vừa nói, cũng không quản vụn bánh rơi vào những cỗ máy móc tối yêu quý của bác sĩ Long.
“Ta đã nói không biết bao nhiêu lần, không cần gọi ta là bác sĩ Long, cũng không cần làm ô nhiễm máy móc của ta.” Nam Cung Thiên Long thật sự đã không thể khắc chế được cảm xúc.
“Ai nha, không cần nhỏ mọn như vậy a! Phát minh này có lợi ích gì đâu a, có bản lĩnh ngươi hãy làm ra cái khăn trải bàn thần kì, có thể biến ra thiệt nhiều thức ăn.” Nói xong, Lăng Tử Hiên lại đem ma trảo hướng đến máy móc của Nam Cung Thiên Long.
“Nói cho ngươi biết a, cổ đại có rất nhiều mỹ thực, phần lớn cho đến nay đã thất truyền, nếu như có thể trở lại cổ đại……” Nam Cung Thiên Long thật sự rất muốn giết xú tiểu tử này, bất quá…… chủ ý đem hắn dụ đến cổ đại cũng không tồi a.
“Ô…… Không, bác sĩ Thiên Long, phát minh của ngươi thật vĩ đại, vì làm cho ta có thể ăn ngon, ngươi lại cố gắng đến như vậy, ngươi đối ta thật sự thật tốt quá, ta thật sự quá cảm động. Ta yêu nhất ngươi!” Lăng Tử Hiên quả thật cảm động đến sắp khóc.
“Ân…… Không sao, không sao. Ngươi chỉ cần cẩn thận đi đến nơi là được. Ta đưa ngươi đi Đường triều, thời điểm quốc cường dân phú, mỹ thực hẳn là có vẻ rất nhiều, thế nào?” Tên xú tiểu tử kia lại nói vì mình muốn tìm đồ ăn cho hắn mà chế tạo cỗ máy thời gian này, tên kia cũng không biết sự tồn tại của hắn vẫn luôn làm tổn hại đến Nam Cung Thiên Long.
“Hảo, hảo, hảo, mau một chút, ta muốn ăn.” Lăng Tử Hiên vẻ mặt chờ mong, trên mặt khẩn trương phiếm hồng quang.
Bước vào cỗ máy thời gian, chỉ thấy trước mắt một đạo cường quan hiện lên, màu sắc rực rỡ, đủ mọi màu sắc, dường như còn chợt lóe lên vài vì sao nhỏ, chỉ một khắc sao hắn đã đứng trên đường cái, người chung quanh đều mặc quần áo kỳ quái, chính là quần áo cổ trang trong truyền thuyết a!
Đây là Đường triều đi, cũng không biết là năm nào a. Mới đến đây, không quen biết ai, vẫn là nên tìm hiểu một chút a!
Tiện tay giữ một đại thúc đang đi trên đường, Lăng Tử Hiên hỏi:“Đại thúc, Đường triều hiện tại là năm nào a?”
“Cái gì Đường triều, hiện tại là Thánh Hướng!” Đại thúc liếc liếc mắt, thì thào tự nói:“Tiểu tử trưởng thành tuấn tú lịch sự, không nghĩ tới là một si nhi a.”
“Thánh Hướng? Không phải Đường triều? Đi lộn chỗ a? Quên đi! Cũng không biết có đồ ăn ngon hay không.” Đại thúc kia nói cũng đúng, hắn thật sự là một tên ngu ngốc, tại sao ta lại không nghĩ tới cỗ máy chết tiệt đó bị hư, hắn rất có khả năng là cả đời sẽ không về được a? Sự thật đã chứng minh, hắn xác thực không hề có chút lo lắng nào a.
Nam Cung Thiên Long nhìn Lăng Tử Hiên dần biến mất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xú tiểu tử này, bình thường hay quậy phá, nhưng khi được ăn, liền trở nên xúc động, không nghĩ gì, quần áo không đổi, bạc không lấy liền đi rồi, không bạc làm sao ăn a! Bất quá làm cho hắn đau khổ một chút cũng tốt, ai kêu hắn bình thường chưa bao giờ chịu khổ a? Không biết lúc hắn phát hiện không phải là đến Đường triều sẽ có phản ứng gì, người bình thưởng hẳn là sẽ bàng hoàng bất lực a, hắn – hẳn là cũng như vậy a! Đi đến một cái tủ gỗ chạm trỗ tinh xảo, Nam Cung Thiên Long lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một tờ giấy ố vàng, thượng thư:
Trời định Cô Tinh bạn tử thành thiên
Ban thưởng tử hiên càng thời không
kinh thế chi luyến Tường Long bảo
khóa thế nhân duyên long luyến long
Nguyên bản trong hòm còn một khối ngọc bội “Thanh long quyết”, nhưng mà bị tên hỗn đản Tử Hiên lấy mất, hắn đã lừa lấy đi rồi a. Xem ra, Tử Hiên hẳn là cực kỳ yêu thích khối ngọc bội đó a, cứ để duyên phận định đoạt đi? Hết thảy cứ như vậy a.
Tờ giấy này là thiên tình sử của tổ tiên hắn, nếu hắn không có đoán sai thì……
Nam Cung Thiên Long có chút lo lắng:“Hy vọng ta không cần lý giải sai lầm ý tứ của nó.”
Không biết qua thời gian bao lâu, Lăng Tử Hiên trì độn mới phát hiện chính mình cùng người qua đường bất đồng, chính mình cư nhiên mặc màu trắng t-shirt, quần bò cùng giày chơi bóng. My god! Né cái nhìn của người khác rồi tinh sau, miễn cho người khác nghĩ mình bị điên rồi đem đi hỏa thiêu a. Bất tri bất giác, lăng tử hiên bước đi vào một cái ngõ không người.
“Ngươi…… Lại đây…… Một chút.” Ở một góc cư nhiên truyền đến một giọng nói mỏng manh.
Lăng Tử Hiên tò mò đi qua, phát hiện trong góc là một người đầy máu, tựa hồ bị thương rất nặng.
“Làm gì? Như thế nào toàn thân ngươi đều là máu a? Không phải là ăn vụng bị đánh đi a?” Ở trong thế giới của hắn ngoại trừ ăn vẫn là ăn.
“Tiểu huynh đệ, vật này giao cho ngươi, giúp ta đưa đến Trường Long bảo đi, nhất định sẽ nhận được hậu tạ a.” Người nọ lấy từ trong người ra một khối ngọc bội đỏ như máu.
“Đây là cái gì?” Đặt lên miệng cắn một chút, thiếu chút nữa là gãy cái răng.
“Chu Tước quyết!” người nọ nghĩ rằng khi nói ra cho Lăng Tử Hiên biết sẽ là một cú sốc lớn, không nghĩ tới tên kia cuối cùng cũng là một vẻ mặt bình tĩnh. Nghĩ rằng Lăng Tử Hiên chỉ xem đó đơn thuần là một khối ngọc bội thôi a, bất quá nếu nói cho hắn biết ngọc bội này có thể đổi lấy những thứ kia, hắn nhất định sẽ biết được giá trị của miếng ngọc này.
“Đưa đến đó ta sẽ được ăn ngon sao?” Hiện tại việc làm cho hắn thấy cũng chỉ có việc này, thật dễ dàng!
“Ân…… Đúng…… đúng vậy a!”
“Được rồi! Ta đi!” Lăng Tử Hiên nhận ngọc bội đặt vào trong người, rồi đi trờ ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Lăng Tử Hiên đi xa, người nọ liền cảm thấy vui mừng, hẳn là sẽ không có người nghĩ đến Chu Tước quyết quý giá sẽ ở trên người một tên khất cái a, ân, tên kia hẳn là khất cái đi! Quần áo tuy rằng lạ một chút, nhưng chung quy là không thể che hết thân thể a, chỉ có người Cái bang mới mặc như vậy a? Hơn nữa người Cái bang cũng không dễ chọc, giao cho hắn, hẳn là có thể yên tâm. Nghĩ nghĩ xong, người nọ liền lộ vẻ mỉm cười.
Tường Long bảo…… Tường Long bảo…… Là ở địa phương nào a! Ta ai cũng không quen, làm sao tìm được a? Nghe có vẻ như là một nơi nổi tiếng, tùy tiện tìm một người hỏi chắc biết đi!
“Tiểu thư…… Cô nương, Tường Long bảo là ở nơi nào a?”
“Ai nha! Nam nữ thụ thụ bất thân, không cần hỏi ta a!” nhìn một cái xem thường.
“Thật kỳ quái a, ta tuấn mỹ như vậy, nàng sao lại hung dữ như vậy! Thật là không tinh mắt a! Ai…… Ai…… Đại, bác gái, Tường Long……”
“Uy, ngươi như thế nào lại gọi ta là bác gái! Ta đúng là nhị tám năm hoa.” Vừa sử dụng mị nhãn nàng vừa nói.
Lăng Tử Hiên bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai cỗ nhân nói nhị tám năm hoa cũng không phải mười sáu tuổi, mà là sáu mươi tuổi, văn tự trung quốc của hắn cũng không đạt được tiêu chuẩn a.
Nhất cử nhất động của hắn đều bị một người đứng trên lầu hai của Thiên Hương các xem đến nhất thanh nhị sở.
“Ta nói đại bảo chủ, ngươi xem, ở ngoài đường có một tiểu tử ngốc hỏi Tường Long bảo của chúng ta ở chỗ nào, nếu thật sự dễ dàng tìm được, làm sao còn có thể gọi là thiên hạ đệ nhất bảo a, Tường Long bảo của chúng ta không có người nào có thể tìm được a! Cung điện ảo ảnh cũng không phải là hư danh a.” Trên lầu hai Thiên Hương các một mỹ nam tử đối với băng sương tử y nam tử nói.
“Nhàn sự không cần nhiều quản!” Tử y nam tử chính là thiên hạ đệ nhất bảo chủ Nam Cung Tử Thành, mà người mặc tố y bên cạnh là Tường Long bảo hộ pháp “Hắc bạch song sát” Bạch Phi Vũ.
“Nhưng mà, hắn thật sự là hảo đáng yêu. Xem, hắn cư nhiên lại lôi kéo một lão bà mà gọi là “ đại gia”, ta thật sự tò mò làm sao hắn có thể sống lớn đến như vậy, kỳ tích a!” Bạch Phi Vũ nhảy lên một cái, thả người nhảy xuống.
“Tiểu huynh đệ, ta biết Tường Long bảo ở nơi nào, ngươi muốn hay không đi theo ta a?” Bạch Phi Vũ không quản Nam Cung Tử Thành có hay không chịu lộ diện, thật sự hắn rất thích tên tiểu tử ngốc ngếch kia.
[ Tác giả: Ta có ý nhắc nhở ngươi a, hắn không phải tiểu tử ngốc, về sau…… Ha ha…… Ngươi là người hầu của hắn a
Vũ vũ: Ngươi là đồ ngu ngốc a, ngươi không viết ra, không phải chuyện gì cũng không xảy ra sao
Tác giả: Là! Là! Ngươi thật dữ a, xem ta như thế nào chỉnh chết ngươi
Vũ vũ: Ngươi nói cái gì!
Tác giả: Không…… Không có ]
“A? Hảo! Đại tỷ tỷ, ngươi chẳng những là mỹ nhân, tâm địa cũng thật thiện lương a!” Lăng Tử Hiên vẻ mặt cảm động!
“Đại…… Đại tỷ tỷ? Ta không phải đại tỷ tỷ a!” Bạch Phi Vũ xấu hổ nhìn nhìn chung quanh, hy vọng không có ai nghe được.
“Kia, kia…… Tiểu thư tỷ?” Lăng Tử Hiên sợ hãi lại hô một tiếng, trong mắt lại hiện lên một tia hư quang, chỉ tiếc bạch Phi Vũ không có thấy.
“Ha ha ha……” Nam Cung Tử Thành chợt đi đến bên cạnh bọn họ, phiêu phiêu liếc mắt một cái nhìn Lăng Tử Hiên:“Ngươi xứng đáng a! hiện tai chắc ngươi rất vui vẻ a? Bạch cô nương!!!”
Bạch Phi Vũ cằm chút nữa rớt ra, hắn đã thấy một vấn đề vô cùng lớn, tên kia đang cười, Nam Cung Tử Thành cư nhiên đang cười? Hắn đi theo Nam Cung tử thành nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn không thấy hắn cười quá. Tên tiểu tử mới xuất hiện này, cư nhiên có thể làm cho hắn cười? Bạch Phi Vũ lập tức quyết định dù có dùng trăm phương nghìn kế đem tên tiểu tử này về, nếu có người có thể khống chế cảm xúc của bảo chủ, có thể bảo chủ sẽ không tùy tiện đuổi giết hắn, ha ha…… Hiệp thiên tử lấy diễn chư hầu. Bất quá hắn không hiểu biết tính cách Lăng Tử Hiên, nếu hắn hiểu biết, hắn sẽ không bao giờ có thể nghĩ như vậy a, nhìn qua tên kia một bộ dạng thiếu não, hắn lại cố gắng làm quen Lăng Tử Thiên, nhưng hắn lại không biết tên kia kỳ thực là một tiểu ác ma, về sau hắn sẽ hiểu được a.
“Oa nga! Tỷ phu thật tuấn mỹ a!” Lăng Tử Hiên chuyển hướng nhìn về phía người mới tới Nam Cung Tử Thành, trong mắt tràn ngập loại tình cảm sùng bái.
“Đương nhiên, tướng công ta chọn có thể kém sao?” Bạch Phi Vũ vội nắm bắt cơ hội trả thù Nam Cung Tử Thành, lúc này hắn đã bắt đầu lạnh nhạt, hiện tại việc tối trọng yếu là cùng kéo hắn xuống nước a. thuận tiện khoát tay hắn vào tay Nam Cung Tử Thành:“Xem ra chúng ta rất tướng vợ chồng nga!”
“Ha ha…… Ngươi thực sự xem mình là nữ nhân sao? Như vậy cũng không tốt a! Nữ tướng đại ca ca!” Lăng Tử Hiên khóe mắt lộ ra ý cười.
“Cái gì? Ngươi –?” Hướng sự chú ý đến Lăng Tử Hiên người mà hắn xem thường.
“Đi, theo ta trở về!” Nam Cung Tử Thành ôm lấy Lăng Tử Hiên không thèm để ý Bạch Phi Vũ đang giật mình sải bước như bay mà đi.
“Buông ra! Ta muốn đến Tường Long bảo ăn cơm, thả ta ra……”
“Ai nói cho ngươi biết có thể đến Tường Long bảo ăn cơm?” Hắn như thế nào không biết Tường Long bảo là nhà ăn a?
“Ai cần ngươi lo! Ngươi mau thả ta đi xuống, nếu không cho ta ăn cơm, chúng ta liền trở thành kẻ thù a!” Nam nhân này như thế nào cường tráng như vậy? Ôm hắn theo mà còn đi nhanh như vậy.
“Ta cho ngươi cơm ăn!”
“Ta đây muốn ăn món ngon nhất a!”
“Ân!”
“Không được nói dối ta a, ta thực có thể ăn a! Ngươi có nói thật không đó.” Lăng Tử Hiên nhỏ giọng hỏi, lại sợ Nam Cung Tử Thành đổi ý.
Công phu của Nam Cung Tử Thành cũng là đứng đầu thiên hạ đương nhiên thính lực của hắn cũng vậy:“Yên tâm, nuôi ngươi cả đời cũng không thành vấn đề a.”
Hắn đi đến một cái hồ nước liền ngừng lại, nơi đó có một thác nước nhỏ, Nam Cung Tử Thành ôm lấy Lăng Tử Hiên bay về phía thác nước, xuyên qua thác nước lại là một vùng đất khác, đây là Tường Long bảo, cũng khó trách người trong thiên hạ không ai tìm được!
Đi vào bảo, Nam Cung Tử Thành lập tức phân phó phòng bếp làm một bàn đầy mỹ thực.
Nhìn Lăng Tử Hiên vẻ mặt hạnh phúc ăn, Nam Cung Tử Thành bất giác vẻ mặt nhu hòa hơn.
“Ân, thật sự là ăn ngon, Thiên Long không gạt ta, hắn thật đúng là người tốt!”
“Thiên Long? Hắn là người nào?” Nam Cung Tử Thành nghe được hắn khen ngợi người khác, trong lòng là lạ, thực không thoải mái, hắn không nghĩ là mình đang ăn dấm chua a!
“Ca ca của ta!” Hắn vừa nói vừa ăn.
“Ân?”
“A? Nga, là tỷ phu của ta!” Lại ăn một cái chân gà.
“Ân! Vậy là tốt rồi!” Cũng không biết vì cái gì, nghe được nam nhân tên Thiên Long kia là tỷ phu của hắn, Nam Cung Tử Thành trong lòng nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, ngươi mời ta ăn cơm, thật sự là rất cảm tạ ngươi, dù sao ta cũng tìm không thấy Tường Long bảo, cái này đưa cho ngươi đi!” Lăng Tử Hiên từ trong người lấy ra bảo ngọc.
“Chu Tước quyết? Như thế nào lại ở trên người ngươi?” Nam Cung Tử Thành rất là kinh dị.
“Là một đại thúc sắp chết đưa cho ta bảo ta đưa đến Tường Long bảo.” Lăng Tử Hiên vừa nói vừa nuốt một miệng đầy thức ăn
“Vật trọng yếu như vậy ngươi lại cho ta?” Nam Cung Tử Thành vẻ mặt bất khả tư nghị, kia chẳng phải là nói, nếu hắn không trùng hợp gặp Lăng Tử Hiên, đem hắn dẫn trở về, ngọc bội này hắn sẽ tùy tiện cho đại người nào mời hắn ăn cơm sao?
“Đại bảo chủ, ngươi cũng quá trọng sắc khinh bạn, cư nhiên ôm mỹ nhân liền chạy trở về, cũng không quản ta đáng thương, nam nhân đều là như vậy, có mới nới cũ, ngươi cũng như vậy a.” cùng với tạo âm vừa nói ra đã thấy Bạch Phi Vũ đi vào.
“Đại ca ca, ngươi là ghen tị sao? Ăn dấm chua a!” Lăng Tử Hiên cố gắng nuốt xuống một miệng thức ăn, lời nói ra nhất thời cũng không nghe rõ.
“A…… xử nam?! Này, ngươi quản làm gì?” Bạch Phi Vũ nhất thời cảm thấy tức giận.
“Đại ca ca, ngươi, thật ghê tởm nga. Ngươi đừng lại gần ta! Ngươi là nam nhân thích ăn dấm chua, thích ăn dấm chua, ngươi nghe có hiểu hay không a? Nếu là ta ta đã che dấu chuyện mình ăn dấm chua a! Đúng rồi, ta là Lăng Tử Hiên một người hảo đáng yêu a, các ngươi là người nào, nơi này là đâu?”
“Hừ!” Bạch Phi Vũ im lặng, giận dỗi không thèm để ý tới hắn
Ngược lại người lạnh lùng như Nam Cung Tử Thành lại nói:“Ta là Nam Cung Tử Thành, chủ nhân nơi này, hắn gọi Bạch Phi Vũ, ở trong này ăn không ngồi rồi ……”
“Bảo chủ, không có a? ta vẫn là cố gắng làm việc a.” Bạch Phi Vũ vẻ mặt bất bình.
“Nga? Ngươi rất giống một tên ăn bám ta a?” Nam Cung Tử Thành thật sự không kiềm chế được trợn mắt xúc động.
“Bảo chủ ngươi nhất định phải nói như vậy sao?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Nam Cung đại ca, cho dù đây là sự thật, ngươi cũng không cần phải nói đi ra a!” khó có được Lăng Tử Hiên vì Bạch Phi vũ mà nói vài câu bất bình:“Hắn gọi ngươi bảo chủ, nơi này là cái gì bảo a?”
“Tường Long bảo.” Nam Cung Tử Thành nhìn chằm chằm Lăng Tử Hiên, muốn nhìn xem hắn sẽ xuất hiện bao nhiêu biểu tình xấu hổ, hắn cư nhiên đem Chu Tước quyết cứ như vậy giao cho người khác.
“Tường Long bảo? Ha ha…… Ta thật sự là thiên tài, tùy tùy tiện tiện cũng có thể làm xong việc người khác giao a.” Ưu điểm lớn nhất của Lăng Tử Hiên là da mặt hảo dày a. Đúng lúc này, đột nhiên một hắc y nam tử vọt vào:“Bảo chủ, thuộc hạ nghe được, Lí trước lúc lâm chung đem Chu Tước quyết giao cho một thiếu niên trang phục kì quái, nhưng thiếu niên nay đang ở nơi nào, còn không có nghe được! Nghe nói là bị một tử y xú lão đầu mang đi.” Người này chính là người cùng Bạch Phi Vũ xưng hắc bạch song sát Hắc Trần Thiên.
Lăng Tử Hiên cười hì hì đi tới:“Đại thúc, ta chính là người mà ngươi nói a, thông minh lanh lợi, đáng yêu vô địch, là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần hảo đáng yêu, là một mỹ thiếu niên tuấn mỹ a, mà cái gọi là tử y xú lão đầu chính là……” Một đôi mắt trong như ngọc phiêu phiêu nhìn Nam Cung Tử Thành.
Hắc Trần Thiên chạy nhanh đến quỳ một gối xuống:“Thuộc hạ vô tình mạo phạm bảo chủ!”
Nam Cung Tử Thành gật đầu một cái, ý bảo hắn đứng lên.
Hắc Trần Thiên vừa đứng đứng lên, liền chuyển hướng Lăng Tử Hiên, ấp a ấp úng đã mở miệng:“Nhĩ hảo, tại hạ Hắc Trần Thiên, ngươi, ngươi bảo ta đại thúc, kia, ngươi gọi hắn cái gì?” Chỉ chỉ Bạch Phi Vũ.
Không đợi Lăng Tử Hiên mở miệng, Bạch Phi Vũ liền cướp nói:“Đại ca ca a! Nếu không ngươi cho là là cái gì, ta già giống ngươi sao?”
“Ta chỉ lớn hơn ngươi hai ngày thôi a!”
Lăng Tử Hiên ở một bên cười trộm không thôi, nguyên lai Hắc Trần Thiên luôn bị Bạch Phi Vũ khi dễ, như vậy cuộc sống của hắn sẽ không còn buồn chán a! Liền như vậy quyết định, tương lai sẽ ở lại Tường Long Bảo này a!
[buồn chán? Ngươi có sao? ở lại kiếm cơm ăn mới là thật đi!]
“Nam Cung đại ca! Ta nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, bị nhiều đau khổ mới có thể đem Chu Tước quyết đưa đến Tường Long bảo, nếu báo đáp, ngươi hẳn là sẽ lưu ta lại Tường Long bảo này a?”
Nam Cung Tử Thành đang ở phiền não không biết như thế nào mở miệng đem hắn lưu lại, nghe hắn vừa nói như vậy, liền gật đầu đáp ứng, còn hạ mệnh lệnh nói:“Gọi ta là Tử Thành!”
“Cái gì? Bảo chủ, có lầm hay không? Vì cái gì ta theo ngươi ra sống vào chết, ngươi đối ta cũng chưa tốt như vậy a? Trời biết ta là cỡ nào hy vọng có thể gọi ngươi một tiếng ‘Tử Thành’ a!” Bạch Phi Vũ e sợ thiên hạ không loạn làm ra một bộ “Oán phụ” kêu lên.
Nam Cung Tử Thành nhíu nhíu mày đầu, một bộ dáng này của Bạch Phi vũ, hắn sợ nhất là bộ dáng này, làm cho hắn cảm thấy rằng chính mình đang khi dễ “Nữ nhân”.
“Đại ca ca, ngươi không ngại chờ ta một chút a.” Lăng Tử Hiên nói xong liền hướng cửa mà đi ra.
“Ngươi muốn làm gì?” trực giác Bạch Phi Vũ nói hắn biết người này sắp làm một chuyện đáng sợ a!
Lăng Tử Hiên quay đầu nở nụ cười giết người không cần đền mạng nói ra hai chữ:“—đi ói!”
“Bảo chủ, ngươi không biết tên tiểu tử Lăng Tử Hiên kia thực đáng giận sao? Lưu hắn lại làm gì a?” Bạch Phi Vũ thật là sợ tiểu ác ma kia, mới như vậy mà đã bị hắn khi dễ, không biết mình có hay không vì tức quá mà chết yểu a!
“Phi Phi! Ngươi là đang nói ta sao?” Bạch Phi Vũ trừng lớn ánh mắt hy vọng là chính mình nghe lầm, tiểu ác ma không phải là đang ở trong phòng bếp sao?
Thực đáng tiếc, tiếp theo Lăng Tử Hiên liền xuất hiện khiến hắn biết không phải là ảo giác a!
“Hảo! Hảo! Hảo! Xem như ngươi lợi hại!” Bạch Phi Vũ đề khì chạy, người không thể trêu vào vậy còn gì tốt hơn là bỏ chạy a?
Lăng Tử Hiên nhìn bóng dáng chạy vội vã của Bạch Phi Vũ, xấu xa cười, ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì là muốn chạy cũng không được a, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Thành:“Ngươi đang làm cái gì? Có thể hay không chơi với ta a?”
Nam Cung Tử Thành ngoài ý muốn ngẩng đầu, mấy ngày nay hắn vẫn nhìn Lăng Tử Hiên chỉnh Bạch Phi Vũ, hắn còn tưởng rằng chính mình đối Lăng Tử Hiên không có lực hấp dẫn! Cho nên vẫn rầu rĩ không vui, hắn luôn ở thư phòng, hơn nữa vừa nhìn thấy Bạch Phi Vũ sẽ cảm thấy không vui, vừa lúc nãy, nếu không phải tiểu Hiên đúng lúc đi vào, hắn đã sớm đem Bạch Phi Vũ hành hung một chút rồi đá ra ngoài, tiểu Hiên cùng Bạch Phi Vũ nói chuyện, tên kia được tiểu Hiên khi dễ mà còn oán giận, phải biết là chính hắn cầu còn không được tiểu Hiên khi dễ a!
“Đương nhiên có thể, ngươi nghĩ muốn đi đâu chơi.”
“Vạn hoa lâu!”
“Vạn hoa lâu? Ngươi muốn tới kỹ viện làm cái gì?” Nam Cung Tử Thành đổi sắc mặt.
“Muốn nhìn một chút mỹ nhân cổ đại là bộ dáng gì a, ta chỉ muốn có thêm kiến thức thôi a.”
“Mỹ nhân cổ đại? Cái gì cổ đại?”
“Là như vậy a, kỳ thật ta là một tiểu thiên tài từ tương lai đến a, ta đến bằng cổ máy thời gian.”
Nam Cung Tử Thành nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng là loáng thoáng cảm giác được hắn cùng chính mình không giống nhau, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ biến mất a, loại suy nghĩ này làm cho hắn cảm giác hốt hoảng.
“Mỹ nữ không có, mỹ nam cũng được a!”
“Ngươi cũng không phải không biết, hiện tại Phi Phi vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy, không có biện pháp.” Lăng Tử Hiên làm bộ mặt khả bất đắc dĩ.
“Ta!”
………………………………….
“Nam Cung đại…… Không, Tử Thành, ngươi xác định?” hắn đúng là lớn lên một bộ dáng siêu cấp dễ nhìn, nhưng mà……
“Xác định!”
“Xác định xác định?”
“Xác định xác định!”
Lăng Tử Hiên đột nhiên xấu xa cười:“Nhưng là ta thích xem lỏa a!”
Nam Cung Tử Thành vẻ mặt trấn định:“Ta thoát!”
“……”
“Nhớ kỹ, nếu muốn xem, hãy xem ta, tuyệt đối ta sẽ không cho ngươi đi xem người khác, nam nhân nữ nhân đều không thể!” Nam Cung Tử Thành nhìn Lăng Tử Hiên, biểu tình như là những gì hắn nói tuyệt đối là sự thật.
Một loại cảm giác khác thường từ đáy lòng Lăng Tử Hiên chậm rãi lan ra, mặt hắn phiếm đỏ một chút, nói câu “cứ như vậy đi” liền mở cửa chạy ra ngoài.
Buổi tối, Lăng Tử Hiên nằm ở trên giường thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Nam Cung Tử Thành đi đến:“Buổi chiều ngươi chạy đi có phải hay không bởi vì không thoải mái, sinh bệnh sao?”
“Không có a!” Ngu ngốc, thẹn thùng cũng không biết sao?
“Ta đây an tâm, hảo hảo ngủ, ngày mai ta mang ngươi đi Mục trường.”
“Có thể mỗi ngày đều mang ta theo sao?”[ lão đại, cho xin a, ta nhìn thế nào cũng là thấy ngươi đang câu dẫn người ta a!]
“Chỉ cần ngươi cao hứng.” Nam Cung Tử Thành cười hướng cửa đi ra.
“Chờ một chút, có thể hôn chúc ta ngủ ngon không?” Ca ca ta bình thường đều làm như vậy a.
“Cái gì?” Nam Cung Tử Thành nghĩ đến chính mình nghe lầm.[ ngươi không có nghe sai, chính là nghĩ sai thôi ]
“Hôn chúc ngủ ngon a! Ngươi không hiểu sao?”
“Biết…… Biết, đương nhiên biết. Ngươi thực sự muốn sao?” Hắn thật sự không dám xác định.
[ Tác giả: Đại ca, ngươi thật sự hiểu không?
Thành Thành: Vô nghĩa! Ngươi dám nghi ngờ năng lực của ta?
Tác giả: Không dám không dám! Ngài đại nhân không cần chấp nhất kẻ tiểu nhân. Còn có…… Chính là…… Ngươi tính làm như thế nào?
Thành Thành: ngươi xem sẽ biết.]
“Đương nhiên!”
Đi đến trước giường, Nam Cung Tử Thành loan hạ thắt lưng, tính khẽ hôn Lăng Tử Hiên một chút, trong lúc chạm vào môi hắn xúc cảm thật tuyệt vời, đã không còn khắc chế được chính mình, biến thành hôn thật sâu, thẳng đến bị cứng nhắc đẩy ra.
“Ngươi…… Ngươi vừa mới làm cái gì?” Lăng Tử Hiên không thể tin được hỏi.
“Ngươi không phải bảo ta hôn ngươi sao?” Hắn hảo ủy khuất.
“Cho ta xin a, ta nói là hôn chúc ngủ ngon! Sắc lang!”
“Cái gì gọi là hôn chúc ngủ ngon, còn không phải là hôn a.” Hắn thừa nhận hắn đối Lăng Tử Hiên là có sắc tâm, nhưng hắn cũng không cho phép mình làm gì quá phận a!
[Tác giả: Ta có thể nói một câu sao? Hình như trước đó ta đã hảo hảo nói cho ngươi biết.
Thành Thành: Ngươi đừng dài dòng, muốn chết sao?]
“Hôn chúc ngủ ngon chính là hôn lên trán a! Quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu.”
“Đúng, đúng, đúng, nói ta cũng không hiểu!” Nếu hiểu về sao sẽ không có loại chuyện tốt này a. Thiên! Đường đường Tường Long bảo bảo chủ cư nhiên lại có loại ý tưởng không tiền đồ này.
“Tốt lắm, tốt lắm. Ngươi trở về ngủ đi! Đừng quên ngày mai sẽ đem ta,phi phi,nói sai rồi đừng quên mỗi ngày đều mang ta theo a!”
“Ân!” Nam Cung Tử Thành do dự một chút, vẫn là chần chờ hỏi một câu:“Kia…… Kia muốn hay không ta hôn chúc ngươi ngủ ngon a?”
“Ngươi đi chết đi!” Lăng Tử Hiên cầm gối đầu ném qua.
“Oa nga! Mục trường này hảo lớn! Đó là ngựa, trâu, dê tất cả đều là thật sự ai!” Từ nhỏ lớn lên ở trong thành thị Lăng Tử Hiên chỉ sợ chỉ thấy thịt bò, thịt dê đi!
“Tử Thành, ngươi không thấy là Phi Phi mỗi ngày thực vướng bận a, gây trở ngại hai người chúng ta ở chung a?” Lăng Tử Hiên tiến đến bên cạnh Nam Cung Tử Thành bên tai vụng trộm nói.
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Nam Cung Tử Thành nhất thời tâm hoa nộ phóng.
“Ngươi cho hắn đi chỗ khác có được không?”
“Đương nhiên được!”
“Phi Phi! Từ nay cùng tiểu Thiên hai người các ngươi vào rừng tìm nguyên liệu làm một ít món ăn thôn quê a, ta muốn ăn!” Nói nửa ngày, nguyên lai là loại chủ ý này, cũng đúng tính cách hắn a.
“Ta làm gì phải nghe lời ngươi?” Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe hắn kêu “Phi Phi”, Bạch Phi Vũ vẫn là thực khó chịu.
“Tử Thành –” Lăng Tử Hiên ủy khuất nhìn về phía Nam Cung Tử Thành.
“Là lệnh của ta!” Nam Cung Tử Thành khốc khốc hạ mệnh lệnh.
Về phương diện khác, Hắc Trần Thiên ngây người nửa ngày, mới nói:“Có thể không cần gọi ta ‘Tiểu Thiên’ không?”
“Vậy được rồi! Liền gọi ngươi ‘Hắc không rét đậm’ đi!” Lăng Tử Hiên biết nghe lời góp ý a.
“Vì cái gì?”
“Ngươi không phải họ hắc sao?” Đương nhiên là ngươi họ Hắc rồi a.
Hắc Trần Thiên bất đắc dĩ nói:“Ngươi vẫn là gọi ta ‘Tiểu Thiên’ tốt hơn.” Hai tên hắc bạch đều bại dưới tay Lăng Tử Hiên.
“Ok! Các ngươi mau đi đi! Định bỏ đói ta sao?”
[Tác giả: Xem ra mỹ nhân kế thật đúng là dùng được!
Hiên Hiên: Ngươi nói cái gì? Ta nói cho ngươi, ta dùng là là mỹ nam kế a! Cái gì mỹ nhân kế!
Tác giả: Đúng a! Trên cơ bản, ngươi vẫn là nam nhân a.
Hiên Hiên: Cái gì — mà – gọi — là – cơ – bản — a?]
Hai đại cao thủ đành nhận mệnh lệnh đi tìm thức ăn. Trời mới biết bọn họ như thế nào lưu lạc đến tình cảnh như thế này.
“Tiểu Thiên, ngươi lại đây một chút!”
Hắc Trần Thiên đến bên cạnh Lăng Tử Hiên, chỉ thấy hắn thần bí lấy ra một cái túi nhỏ, nói:“Ta biết ngươi thích Phi Phi, cho nên cố ý tạo cơ hội cho ngươi, ngươi cần phải hảo hảo nắm bắt a! Nếu ngươi không biết phải làm thế nào, đây là cẩm nang diệu kế a.”
Đợi cho Bạch Phi Vũ cùng Hắc Trần Thiên đi xa, Nam Cung Tử Thành hướng một nơi không xa chỉ:“Thiên lý mã tốt nhất đều ở đó, ngươi đi xem một chút, chọn con ngươi thích.”
Lăng Tử Hiên rất là hưng phấn chạy vội qua, liếc mắt một cái liền nhìn trúng một thuần hắc mã:“Ta sẽ lấy nó, tên nó là gì a?”
“Thuận Phong. Bất quá ngươi không nên đụng nó, tính tình nó không hảo a, nhớ ngày đó ta thuần phục được nó cũng là một tháng a! Ta không muốn ngươi bị thương!” Nam Cung Tử Thành xoay người lại, chỉ vào con ngựa phía sau nói:“Nó đi! Nó cũng là hảo mã khó tìm, hơn nữa ai cũng có thể tiếp cận nó. Nếu là Thuận Phong, ngươi chỉ sờ nó một chút, nó sẽ đá ngươi a, đừng nói đến việc cưỡi nó.”
“Nhưng là, ta muốn cưỡi nó, làm sao bây giờ?” Lăng Tử Hiên vô tội mở to đôi mắt, đáng yêu lắc lắc đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Thành.
Nam Cung Tử Thành lộ ra biểu tình không thể tin, hắn nghĩ nghĩ một chút, mới có một đáp án thuyết phục chính mình:“Có lẽ nó cũng nhận thức được ngươi là lão bà của ta a?”
“Ta là nam!”
“Ta biết.”
“Ý của ngươi là ngươi thích ta?”
“Đúng…… Ta cũng biết, việc này ngươi cũng rất khó chấp nhận. Dù sao nam nhân thích nam nhân chuyện này rất khó gặp, nhưng là……” Hắn không biết như thế nào biểu đạt tình cảm của mình a.
“Có gì khó chấp nhận? Rất ít gặp sao? Không đâu a! Ta lần trước nói với ngươi tỷ phu của ta, người đó chính là lão công của ca ca ta a!”
Nhìn biểu tình không sao cả của Lăng Tử Hiên, Nam Cung Tử Thành không khỏi có cảm giác hưng phấn:“Ý của ngươi là nguyện ý cùng ta một chỗ?”
“Ta có sao?”
“Ngươi vừa mới không phải nói……?” Đừng làm ta thất vọng nga.
“Ta vừa nói chuyện đồng tính luyến ái cũng không có vấn đề gì, ta cũng không phải nói là ta thích ngươi a!”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
“Đương nhiên là ta muốn xem ngươi như thế nào yêu ta a! Có đủ để ta đáp ứng ngươi không!”
Mà bên kia, hành động truy thê của Hắc Trần Thiên cũng đang diễn ra, căn cứ vào cẩm nang diệu kế của Lăng Tử Hiên, Hắc Trần Thiên đang thi triển khổ nhục kế:“Phi Vũ, ta không gạt ngươi, kỳ thật ta đã trúng độc. Cho nên có chuyện này ta nhất định phải nói cho ngươi biết, nếu không nói ra, ta sợ ta sẽ thương tiếc cả đời.”
“Ngươi trúng độc? Chuyện khi nào, ta như thế nào tuyệt không biết?” lời của Bạch Phi Vũ cho thấy hắn vô cùng căng thẳng, ngày thường tên kia đối với chính mình tốt lắm, nhưng mình lại thường xuyên trêu đùa hắn, nhưng vừa nghe đến hắn trúng độc, trong lòng thực sự cảm thấy sợ hãi, mình chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mất đi Hắc Trần Thiên.
Mình không nghĩ sẽ mất đi Hắc Trần Thiên? Mình như thế nào lại nghĩ ra ý nghĩ ngu xuẩn này? Thật sự là kỳ quái!
“Không nên hỏi nhiều như vậy. Ngươi hãy nghe ta nói, ta thích ngươi, phi thường thích ngươi.”
“Ngươi…… Ngươi thích ta? Phi thường thích ta? Như thế nào có khả năng?” Bạch Phi Vũ đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh. Chẳng lẽ mình cũng có thích hắn sao?
“Ta đã trúng độc, còn lừa ngươi làm cái gì? Hiện tại ta chỉ có một nguyện vọng này, ngươi đáp ứng ta, được không?”
“Ta……” Trong nhất thời hắn cũng không thích ứng được suy nghĩ hắn cũng thích Hắc Trần Thiên.
Hắn Thật sự thích Hắc Trần Thiên sao.
Hắc Trần Thiên bày một biểu tình thương tâm muốn chết:“Chẳng lẽ ngươi thực sự nhẫn tâm ngay cả nguyện vọng cuối cùng của ta cũng không đáp ứng sao?”
“Ta…… Ta dường như cũng có chút thích ngươi.”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá, vậy là ta có thể hạnh phúc mà chết đi rồi.”
“Không cần nói như vậy, ngươi như thế nào lại trúng độc? Thế lực Tường Long bảo lớn như vậy, nhất định sẽ có cách cứu chữa ngươi a.”
“Đêm qua, trăng lên cao, ta lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng đen nho nhỏ nhắm phía ta, đang lúc ta nghiên cứu đây là gì, hắn nói.”
“Hắn là ai vậy? như thế nào có khả năng phát hiện Tường Long bảo? chẳng lẽ trong bảo có gian tế?”
“Hắn là……”
“Là ai?”
“Muỗi — con muỗi độc a!”
“Ngươi nói cái gì?” trong mắt Bạch Phi Vũ lập tức phát ra hai luồng nhiệt hỏa. Hắc Trần Thiên cư nhiên dám đùa giỡn hắn? Ngày thường tên này đần độn như thế nào có thể……? Là hắn! nhất định là tên tiểu ác ma kia làm ra chuyện tốt này, nếu không chỉ bằng Hắc Trần Thiên, đánh chết hắn cũng không có khả năng nghĩ ra ý đồ xấu xa này!“Ngươi cư nhiên cùng Lăng Tử Hiên thông đồng lừa gạt tình cảm của ta!”
“Không phải!” Nhìn hắn sinh khí, Hắc Trần Thiên nhất thời hốt hoảng.“Đúng là hắn dạy ta. Nhưng ta thích ngươi là sự thật. Nếu ta lừa ngươi, nguyện ý thiên lôi đánh chết!”
“Hừ!” Bạch Phi Vũ cố tình quay đầu chỗ khác không thèm để ý. Hắn chỉ thấy khó xử trong chốc lát, cũng là một vấn đề nan giải a.
“Ta…… Ta…… Hảo, ngươi hãy nghe ta nói: Từ hôm nay trở đi, ta chỉ thương một mình ngươi, sủng ngươi, không lừa ngươi, những gì ta đáp ứng ngươi ta đều làm được, mỗi câu ta nói với ngươi đều là sự thật. Ân…… Ân…… Ngươi chờ một chút nga.” Nói xong, Hắc Trần Thiên từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, nhìn vào nói:“Không khi dễ ngươi, không mắng ngươi! Tin tưởng ngươi. Lúc người khác khi dễ ngươi, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi. Lúc ngươi vui vẻ ta sẽ cùng ngươi vui vẻ, thời điểm ngươi không vui ta cũng sẽ không vui. Vĩnh viễn cũng cảm thấy ngươi là đẹp nhất, nằm mơ cũng sẽ mơ thấy ngươi, trong lòng chỉ có ngươi.” Thật dài a, muốn thuộc cũng thật khó, vẫn nhìn vào đọc là tốt nhất. Rốt cục cũng đọc xong!“Phi Vũ, ngươi không phải là đang thực — cảm — động –? Ai, Phi, Phi Vũ, ngươi không cần đi, chờ ta một chút!”
“Tiểu tử kia sao lại dạy ngươi những lời nói buồn nôn như vậy?” Xem bộ dạng tên ngốc này, liền biết rằng hắn không có khả năng nghĩ ra những lời như vậy.
“Đúng…… Đúng vậy! nhưng mà mỗi một câu đều đúng với suy nghĩ của ta.”
“Ngươi là đang nói thật sao?”
“Tuyệt không nửa câu nói dối!”
“Kia…… Vậy ta tạm thời tin tưởng ngươi!
“Vạn tuế!”
“Tử Hiên, ta đã cố hết sức yêu ngươi a!” Nam Cung Tử Thành còn muốn nói vấn đề lúc nãy.
“Ta đây như thế nào một chút cũng nhìn không ra a?”
“Ngươi nghĩ ta như thế nào lại dẫn ngươi đến Mục trường a? Lần trước chẳng phải ngươi nói ngươi thực sự thích ngưu sao? Nơi này nhiều ngưu như vậy, ta nghĩ ngươi thật sự vui vẻ đi a?”
“Ta nói là ‘A ngưu’?”
“Đúng rồi, nơi này có một ngàn “ A Ngưu” a!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.