Rất lâu sau Dương Thế Dũng mới lấy hết can đảm bước tới nhìn xuống khe nứt trên phiến đá. Dưới đó tối đen như mực không thể nhìn thấy gì. Có người bèn vứt qua một cây đuốc, nhờ đó mới lờ mờ nhìn thấy bên dưới có một tấm bia đá nằm ngang, bên trên có khắc rất nhiều chữ. Dương Thế Dũng căng mắt ra đọc mãi mà vẫn không hiểu, nghĩ tộc trưởng là người học sâu hiểu rộng bèn mời tộc trưởng qua xem. Tộc trưởng cũng ra sức đọc một hồi lâu mới đọc được mấy câu: “… con nhện ở bức tường cát, thân bằng thịt, áo bằng cát, lấy ngọc làm chân …. không mắt không đầu, bất kể ngày đêm …. dưới lớp áo cát có ẩn giấu các xúc tu, mảnh như sợi tơ nhện … người nào gặp phải sẽ lập tức bị hút cạn máu thịt, trở thành mồi ngon … dùng để bảo vệ vương mộ, xua đuổi những kẻ không mời mà tới…”
Chẳng có mấy người nghe hiểu được đoạn văn này, tộc trưởng cũng không thể nói rõ được con nhện ở bức tường cát rốt cuộc là cái giống gì, chỉ suy luận ra rằng dưới lớp cát này có một thứ gì đó rất lợi hại đang ẩn náu, không có đầu cũng chẳng có mắt, chuyên đi hút cạn máu thịt của con người, chắc hẳn giống như một loài giun đất khổng lồ!
Sức mê hoặc của báu vật trong vương mộ cũng không thể đánh tan nỗi lo sợ mất mạng. Mọi người lập tức thay đổi suy nghĩ, ai cũng mong nhanh chóng tìm được đường thoát ra, vợ chồng con cái dắt nhau bỏ xứ mà đi. Nhưng Dương Thế Dũng lại không sợ, vẫn muốn xuống bên dưới tìm hiểu, nếu may ra tìm được một ít vàng bạc châu báu thì sẽ không phải chịu cảnh nghèo đói nữa. Huống hồ con nhện ở bức tường cát này tuy được bắt tới để canh giữ vương mộ nhưng cũng không phải là không có khắc tinh. Đã có vật để chế ngự nó ở đây rồi, nếu không chẳng phải mọi người trong Dương thôn đã bị nó ăn thịt không còn một mống rồi sao? Nói không chừng thanh hắc kiếm này chính là bảo vật để trừ yêu diệt quái cũng nên!
Dương Thế Dũng tốn bao công sức thuyết phục mọi người, cuối cùng cũng đã lay động được mấy người. Tộc trưởng, Dương Thế Dũng và hai người can đảm khác trong thôn cùng nhau bò xuống bên dưới khe nứt. Còn lại mấy người dù chết cũng không chịu xuống, tộc trưởng đành phải dặn đi dặn lại bọn họ không được tùy ý manh động, phải ở bên ngoài khe nứt chờ tin tức của những người bên dưới.
Bốn người mò mẫm trèo xuống khe nứt trên phiến đá. Ánh sáng le lói màu đỏ phát ra từ thanh cổ kiếm chỉ đủ soi rõ một khoảng nhỏ xung quanh thanh kiếm. Dưới này là một gian phòng không lớn lắm, bốn mặt là bốn cửa hang tối đen như mực, ngay một hạt cát cũng không có mà đều là mặt đất đen rắn chắc, không khí rất ẩm ướt, phảng phất mùi hôi thối của cái gì đó đang rữa nát.
Dương Thế Dũng khẽ hỏi tộc trưởng: “Chúng ta đi theo hướng nào bây giờ? Nhìn thế nào cũng chỉ thấy mấy hang động bằng đá giống hệt như nhau.”
Tộc trưởng quan sát một lúc rồi nói: “Hang động bên tay trái có gió thổi vào, nói không chừng có thông với bên ngoài, chúng ta đi vào hang động này. Cậu lên trên gọi tất cả mọi người xuống đây, bảo họ rằng chúng ta đã tìm được đường, chuẩn bị thoát ra ngoài rồi!”
Không cần phải tốn nhiều công sức, chỉ cần nói bên dưới có đường có thể thoát ra, những người ở bên trên đều theo xuống cả, lần lượt từng người một. Dương Thế Dũng cầm thanh kiếm dẫn đầu, tộc trưởng đi cuối cùng, tiến vào cửa động phía bên tay trái.
Chưa đi được mấy bước thì thấy dưới chân xuất hiện một con đường nhỏ hẹp lát đá, vừa trơn vừa ướt, hai bên phát ra tiếng rì rầm, nghe ra thì không phải tiếng nước chảy mà giống như có thứ gì đó đang bò đến.
Dương Thế Dũng cầm thanh hắc kiếm soi sang hai bên. Nhờ có ánh sáng yếu ớt từ thanh kiếm hắt ra, Dương Thế Dũng kinh hoàng phát hiện thấy hai bên con đường lát đá đều là đầm nước, phía trước dẫn đến một mảnh đất nhỏ nổi giữa mặt đầm. Trong đầm nước dầy đặc từng đàn cá nhỏ màu đen, chúng đều đang há to mồm, trong mồm là những chiếc răng nhỏ sắc nhọn như răng cưa. Phía trên miệng là hai con mắt tròn, phía sau thân nối liền với một cái đuôi nhỏ dài, chỉ có đầu cá mà không có thân cá. Cả đầu lẫn đuôi chỉ dài bằng một bàn tay, nhìn vẻ dị hình dị dạng vô cùng đáng sợ.
Dương Thế Dũng thấy vậy thì vô cùng sợ hãi. Nếu đàn cá này mà bao vây lại, mỗi con chỉ cần đớp một miếng thôi thì e rằng đến mảnh xương cũng chẳng còn! Anh ta đang định dừng bước để cảnh báo mọi người cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để rơi xuống hồ thì đã quá muộn, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một người dân trong thôn đi ở phía cuối giơ tay bưng lấy mắt kêu gào: “Mắt của tôi, mắt của tôi, có thứ gì đó nuốt mất mắt của tôi rồi!” Người đó luống cuống ngã lăn xuống kéo theo ba người khác cùng mất thăng bằng rơi xuống đầm nước!
Ngay lập tức cả một mảng mặt đầm bị khuấy động, vô vàn những con cá nhỏ nhanh chóng bâu kín lên thân hình của mấy người đó. Có một người tay vẫn bám chặt lấy bên mép con đường đá, dường như muốn cố gắng bò lên trên nhưng chỉ kịp thốt lên mấy tiếng: “Tôi là Dương Mậu Tài, tộc trưởng, hãy nói với vợ tôi! Tôi là Dương Mậu Tài!” Chỉ trong nháy mắt cá đen kia đã biến anh ta thành một bộ xương, từng cái miệng há ra rộng ngoác, thậm chí còn không kịp khép lại!
Dương Thế Dũng không dám chần chừ nữa, kêu gọi đám người đang ngây ra vì kinh sợ kia nhanh chóng rảo bước, con đường nhỏ bằng đá và cái đầm nước này quả thật đáng sợ, chứa đầy nguy hiểm. Còn chưa làm rõ được con nhện ở bức tường cát kia sẽ xuất hiện chỗ nào, giờ lại mọc thêm ra loại cá ăn thịt người này nữa, sau này không biết phải làm sao, trong lòng càng lo lắng khôn nguôi, chỉ sợ rằng ngày hôm nay sẽ phải mất mạng ở chốn này.
Mọi người nhanh chóng đi đến điểm tận cùng của con đường đá, dừng lại trên mặt băng bằng phẳng và trơn như mặt kính. Bên dưới lớp băng rắn chắc như sắt thép có những ánh lửa nhỏ lấp lánh như sao. Dương Thế Dũng thầm nghĩ, có vẻ như cả nhà Dương Bỉnh Như chưa có ai từng đến chỗ này, tất cả những cấu tạo về huyệt mộ được viết trên cuộn giấy da cừu chỉ có mỗi phần cát chảy bên ngoài là có thật, nào ai biết được bên trong lớp cát lại ẩn giấu một ngôi mộ lớn bằng băng!
Đứng trên mặt băng nhìn ra xung quanh chỉ là một màn đêm đen kịt. Dương Thế Dũng và tộc trưởng thử đếm số người còn lại, trừ đi mấy người vừa bị rơi xuống đầm, giờ chỉ còn sót lại có mười hai người. Mọi người đều đã bị dồn đến bước đường cùng, sớm đã từ bỏ hy vọng, ngoài việc thận trọng dò dẫm tiến lên phía trước thì chỉ còn cầm chắc cái chết!
Mặt băng rắn chắc này cũng không hiểu vì sao không hề tan chảy, khi bước đi bên trên có cảm giác rất kì lạ. Nhờ vào chút ánh sáng le lói, Dương Thế Dũng nhìn thấy cứ cách khoảng hơn chục mét, dưới chân lại xuất hiện một hình dáng màu đen khổng lồ hình chữ nhật, trông giống chiếc quan tài. Tất cả đều y hệt nhau. Đi mãi đến hơn nửa canh giờ mà khung cảnh xung quanh vẫn không hề đổi khác. Dương Thế Dũng chợt giật mình, lẽ nào mọi người đang đi vòng lại lối cũ? Bèn dùng thanh hắc kiếm cắt một góc vạt áo, len lét vứt xuống mặt đất.
Quả nhiên không lâu sau, mảnh áo đó lại xuất hiện ngay trước mắt. Dương Thế Dũng bèn dừng bước, tuyệt vọng nói với mọi người: “Xem ra đây có lẽ là một hòn đảo nhỏ, bị nước bao phủ bốn phía, chúng ta đã đi vào một dạng mê hồn trận nào đó rồi, mẹ nó chứ, toàn là đi lòng vòng rồi quay lại chỗ cũ.” Nghe nói vậy mọi người đều hết sức chán nản, có người gan dạ bèn nói rằng: “Đằng nào thì cũng chết, tôi thấy những cái quan tài to kia nằm ở dưới chân, chi bằng chúng ta đào lên xem ở đây đang có trò ma quỷ gì huyền bí? chưa biết chừng lại có đường ra ở dưới chân cũng nên?”
Tộc trưởng cũng không nghĩ ra cách nào khác. Đám người này đang mang tâm lý cầm chắc cái chết, chẳng sợ gì nữa. Mọi người bèn lấy dụng cụ của mình ra, thi nhau đào xuống mặt băng. Nhưng sau khi đào bới một hồi mà mặt băng vẫn không hề suy suyển! Dương Thế Dũng chợt nảy ra sáng kiến, nhớ lại cuộn giấy da cừu bèn đoán rằng có lẽ thanh cổ kiếm chính là chìa khóa để mở lối vào Vương mộ. Lẽ nào vào chính lúc này đây, chỉ có dùng thanh kiếm mới có thể đưa quan tài ra được chăng?
Dương Thế Dũng dùng thanh kiếm ngắm vào chính giữa hình dáng màu đen ở dưới chân, khẽ khứa nhẹ một đường lên mặt băng, thân kiếm ngay lập tức nóng rực lên, mặt băng kiên cố đột nhiên tan ra một cách thần kỳ. Lúc này mọi người mới phát hiện thấy trong băng có lẫn rất nhiều hài cốt, phát ra ánh sáng lấp lánh. Thanh kiếm cổ nhanh chóng làm băng tan chảy thành một cái hố lớn, mười mấy thanh niên cùng nhau nhảy vào đó, ra sức đào bới xuống chỗ màu đen, quả nhiên nhìn thấy một cỗ quan tài bằng đồng xanh, trên bề mặt có chạm khắc rất nhiều hoa văn, chưa hề có chút dấu vết gỉ sét nào.
Mở nắp quan tài ra thì mọi người thấy một xác chết béo lùn mình mặc áo đỏ tươi, đầu đội mũ cao nằm bên trong. Hai mắt xác chết vẫn mở trừng trừng, hai tay giơ lên cao, trông giống như còn đang sống vậy. Mọi người còn đang ngạc nhiên xì xào bàn tán thì Dương Thế Dũng chợt nhớ ra đây chính là thái tử Đan năm xưa bị chôn sống, không thể không chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy. Chính vào lúc anh ta đang nhìn vào đôi mắt đó thì đột nhiên trên mặt của xác chết béo lùn chợt mọc ra vô số những đám lông màu trắng, nhanh chóng phủ kín khuôn mặt.
Tộc trưởng khẽ nói: “Đây chính là thi sát, gọi là bạch mao sát, tôi đã từng nghe các bậc tiền bối kể lại, xác chết khi gặp dương khí sẽ mọc ra lông màu trắng, phát ra sát khí rất nặng!” Mọi người nghe xong thì vô cùng sợ hãi, nhanh chóng đứng tản ra thành một vòng tròn rộng. Chỉ đáng thương cho ba người đã giơ tay sờ mó lung tung, không kịp tháo chạy, xác chết phủ đầy lông trắng đó lập tức ngồi bật dậy, hai bàn tay vừa giơ ra lập tức đánh bay đầu của hai kẻ đen đủi kia. Người còn lại càng thê thảm hơn, bị xác chết lông trắng ôm chặt lấy đầu, chỉ một miếng đã cắn đứt một bên cổ, máu tươi phun ra như suối!
Mọi người chạy bán sống bán chết ra bên ngoài miệng hố. May mà cái nắp quan tài nặng trịch kia dường như bị dính chặt vào xác chết lông trắng, làm vướng chân vướng tay khiến cho xác chết đuổi theo hết người này đến người khác mà không bắt được ai. Xác chết lông trắng ngày càng tức giận, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, ngồi dậy ra sức đẩy bật nắp quan tài ra rồi giơ lên ném. Độ chính xác cũng không tồi, là một tên trúng hai đích, đánh ngã được hai người dân thôn, rồi ngay lập tức bò ra nhai ngấu nghiến bọn họ.
Dương Thế Dũng cùng tộc trưởng và đám người còn lại trốn tránh hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng lại chạy về chỗ chôn quan tài, chỉ nhìn thấy chỗ nước dưới đáy hố đã tan chảy hết, có tiếng róc rách vọng lại, không cần biết là sâu đến cỡ nào, cũng không biết chỗ nước này sẽ chảy ra đâu, nhưng giờ phút này đã không còn cách nào khác, không kịp suy nghĩ gì nhiều, xác chết lông trắng ôm nắp quan tài đã đuổi đến sát sau lưng rồi, mọi người bèn kêu lên một tiếng rồi cùng nhau nhảy xuống.
Dương Thế Dũng cầm thanh hắc kiếm nên bị chậm một bước, bị xác chết tóm chặt lấy cổ chân, sau một hồi ra sức giằng co mới nhảy được xuống nước, cả một bên chân đã không còn cảm giác gì nữa, đành thả trôi theo dòng nước lạnh giá. Dương Thế Dũng cầm thanh hắc kiếm không nỡ vứt đi, đành phải chịu uống mấy ngụm nước liên tiếp, thân thể cứ chìm dần xuống dưới. Đang trong lúc tuyệt vọng thì nghe thấy một tiếng ùm từ xa vọng tới, thì ra xác chết lông trắng cũng đã nhảy xuống nước đuổi theo đến nơi rồi!
Bên tai chợt nghe thấy tiếng động rất khẽ, dường như có rất nhiều những sợi dây thịt cũng đang rẽ nước đuổi theo. Mọi người sợ đến mất hồn mất vía, trước mặt có quái vật ăn thịt người, sau lưng lại có xác chết lông trắng, biết bao khổ sở mới chạy được đến đây, vậy mà vẫn khó lòng tránh khỏi cái chết!
Xác chết lông trắng đó nhảy xuống nước đuổi theo với tốc độ rất nhanh, trong chốc lát đã đuổi kịp mấy người dân thôn. Còn mấy sợi dây thịt vẫn đang rẽ nước lao tới, giống như đang dệt thành một tấm lưới bắt cá khổng lồ rình chụp lấy mọi người. Đám hơi nước màu đỏ trên thanh hắc kiếm ngày càng dày đặc, nhìn từ xa giống như một quả trứng vịt muối có ruột màu đỏ đã được luộc chín, bên trong là khối nhân hình cầu đỏ ối, còn bên ngoài phủ những sợi thịt màu trắng. Xác chết lông trắng kia dường như cũng biết được sự nguy hiểm của những sợi dây thịt, ở bên ngoài chỉ chần chừ mà không dám tiến lên, từ trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng kêu quái dị.
Tấm lưới bằng sợi thịt kia lôi mọi người trượt trên mặt nước, ngày càng cách xa xác chết lông trắng. Mọi người đều biết rằng giờ chết đã đến, chắc hẳn con quái vật này sắp được một bữa ngon lành dâng lên tận miệng. Dương Thế Dũng hết sức lo lắng, tuy rằng không bị xác chết lông trắng kia cắn phải nhưng bị con quái vật này nuốt vào cũng chẳng dễ chịu gì hơn, cầm thanh hắc kiếm mà không dám động đậy, quyết tâm cùng nó đánh cược một phen, chỉ hi vọng thanh hắc kiếm sẽ đâm trúng miệng của con quái vật, có thể phá rách một góc của tấm lưới chết chóc kia!
Mùi máu tanh trong nước càng lúc càng nồng, Dương Thế Dũng hấp háy mắt, nhìn thấy trước mặt có một vật gì như một khối thịt đang lập lờ trong làn nước. Đám sợi thịt càng tăng tốc độ, lôi mọi người lướt nhanh qua. Trên thân mình con giun bằng thịt đó có rất nhiều những giác hút trông giống như những cái miệng nhỏ đang há to. Dương Thế Dũng thậm chí còn nhìn thấy được đám lông bên miệng của quái vật đang đóng mở với tốc độ rất nhanh. Dương Thế Dũng không thể nén nổi nỗi sợ hãi nữa, gào lên một tiếng: “Mẹ nó chứ, chết hết đi!”
Oạp một tiếng, cả thanh hắc kiếm lẫn mấy người đều bị quái vật nuốt chửng. Dương Thế Dũng còn chưa kịp ngất đi thì vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, con giun bị nổ tung văng ra tứ phía, từng mảnh thịt nát bét bốc mùi tanh tưởi nổi lềnh bềnh đầy mặt nước!
Mang trong lòng nỗi vui sướng phát cuồng vì chiến thắng, miệng thì không ngớt lầm rầm cảm tạ, Dương Thế Dũng cuối cùng cũng ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại, Dương Thế Dũng nhận ra mình đang nằm trên một tảng da thịt lớn, thanh hắc kiếm cứu mạng mọi người đã không cánh mà bay, bên cạnh chỉ thấy một cái tráp nhỏ bằng đồng xanh gỉ sét bèn gắng sức nhặt lấy nó, kẹp ở dưới chân. Chợt Dương Thế Dũng nghe thấy tiếng kêu đầy vui mừng của tộc trưởng bèn nhìn về phía đó, thấy có một luồng ánh sáng chiếu vào, liền thầm thở phào nhẹ nhõm!
Lúc này anh ta mới nhận ra cả một bên chân ngày càng tê dại, trong lòng thầm biết rằng tai họa đã giáng xuống đầu rồi, vội vàng nhìn xuống cổ chân mình thì thấy mấy vết ngón tay đen thẫm in hằn trên da, chân tê dại không nhấc lên được. Xem ra trên móng vuốt của xác chết lông trắng có chứa chất độc rất mạnh, về sau e rằng lành ít dữ nhiều.
Mọi người lục tục bò ra chỗ có ánh sáng, thì ra nó dẫn tới một đầm nước ở sâu trong núi. Ánh nắng mặt trời sáng lóa khiến mấy người một hồi lâu không mở được mắt, ngồi thở hổn hển trên bãi cỏ, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, ai cũng nhìn nhau cười phá lên như điên như dại.
Dương Thế Dũng mở nắp chiếc tráp bằng đồng xanh. Ồ, những đồ vật bên trong không hề ít! Đồ ngọc, đồ đồng, sách bằng thẻ tre, ngọc quý, còn có một chiếc ấn hình rồng đen rất cổ quái, bên trên có khắc rất nhiều chữ triện, đưa cho tộc trưởng xem xét cũng chỉ nhận ra hai chữ “Dân Vinh” ở cuối cùng.
Dương Thế Dũng đã hiểu ra vấn đề, căn cứ theo những ghi chép của Dương Bỉnh Như, thanh cổ kiếm này chính là do tổ tiên của gia đình bọn họ, viên Phát khâu trung lang tướng tên gọi là Dương Dân Vinh lấy trộm ra được. Xem ra số phận của Dương Dân Vinh này cũng chẳng ra gì, sớm đã phải chôn thây trong bụng của quái vật, thật là vô cùng đáng thương! Chỉ là không biết tại sao thanh cổ kiếm lại lưu lạc ra bên ngoài, cuối cùng lại được con cháu đời sau của chính ông tìm lại được.
Mấy người may mắn sống sót liền chia nhau số châu báu trong chiếc tráp đồng xanh rồi mạnh ai nấy đi, Dương Thế Dũng cũng rời khỏi thôn làng, tìm đến kinh thành mưu sinh. Số châu báu được chia cũng không hề ít, sau vài lần làm ăn buôn bán thuận lợi đã nhanh chóng phát tài, về sau ở lại kinh thành lấy vợ sinh con, an cư lạc nghiệp.
Trong vòng hơn chục năm sau đó, Dương Thế Dũng mỗi lần nhớ lại câu chuyện bức tường giết người đó đều thấy thấp thỏm lo sợ. Nhưng rồi lâu dần cũng đã hiểu được bí thuật trộm mộ mà Dương lão gia ghi chép lại, và cũng biết được chiếc ấn rồng màu đen được tìm thấy chính là chiếc ấn dùng để phát binh chính tông, trên ấn có khắc “thiên cung tứ phúc, bách vô cấm kỵ, Dân Vinh chi ấn”. (ND: nghĩa là “thiên cung ban phúc, không có gì ngăn cấm, là ấn tín của Dân Vinh).
Điều duy nhất khiến Dương Thế Dũng ăn không ngon ngủ không yên chính là bàn chân bị xác chết lông trắng năm xưa tóm được giờ đây thỉnh thoảng lại lên cơn đau, đã uống rất nhiều thuốc mà không chữa trị được tận gốc. Chất độc của xác chết phát tác ngày càng mạnh, Dương Thế Dũng biết rằng mình chẳng sống được bao lâu nữa, trước lúc chết bèn đem tất cả những chuyện may mắn thoát chết từ trong mộ của Yên vương, đến những điều tâm đắc rút ra trong mấy năm gần đây về bí thuật trộm mộ ghi chép lại hết sức cẩn thận, để lại cho con cháu đời sau một ít cổ vật và ngọc quý, rồi cứ thế từ giã thế gian.
Dương Thế Dũng có hai người con trai, người con lớn tên gọi là Dương Trọng Uy, người con nhỏ là Dương Huyền Uy, may mà không có chuyện gì bất trắc xảy ra, đều lớn lên một cách khỏe mạnh.
Người anh Dương Trọng Uy về sau đi theo sự nghiệp giải phóng, nam chinh bắc chiến, làm đến chức phó tham mưu trưởng quân khu, cuối những năm tám mươi mới chính thức về hưu. Người em Dương Huyền Uy lại phiêu bạt qua đại dương đến tận nước Mỹ, nghe nói đã lấy vợ sinh con ở đó, chưa từng về nước lần nào, bặt vô âm tín. (Câu chuyện về cuộc thám hiểm của con gái Dương Huyền Uy và Hồ Bát Nhất có được ghi chép lại trong cuốn truyện “Ma thổi đèn”).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]