Không suy nghĩ được gì nhiều, lần lượt từng người chúng tôi bám vào dây thừng leo lên. Sói con vừa trèo lên tới nơi thì Lâm Nam bảo tôi lên trước. Vào lúc này thì tôi cũng chẳng hơi sức đâu mà nhắc đến chuyện nam nữ bình đẳng nữa, tạm thời cứ ưu tiên cho mình một lần đã! Đang trèo đến nửa chừng, nhìn xuống dưới thì thấy Lâm Nam chỉ còn mỗi cái đầu là ở phía trên mặt nước mà thôi!
Tôi nhìn kĩ lại lẩn nữa thì thấy đầu Lâm Nam cũng đang bị chìm dần xuống. Tôi lo quá vội tụt xuống theo dây thừng, ùm một tiếng, cả người đã rơi vào trong nước. Ngọn đèn pin trên đầu trong làn nước mờ đục chẳng nhìn xa được bao nhiêu, tôi mò mẫm hết bên trái lại sang bên phải, chợt thấy rùng hết cả mình, tay tôi vừa chạm phải một thứ không mềm mềm trơn trơn giống như mảnh thi thể mà lại có cảm giác vừa cứng vừa lạnh giống như vàng ngọc vậy. Tôi thầm nghĩ: “Lẽ nào mình đã mò trúng tên ‘bánh chưng’ kia rồi sao?”
Tôi liền rút con dao ngắn ra cầm ở tay, đề phòng tên ‘bánh chưng’ kia vẫn chưa chết hẳn thì sẽ đâm cho hắn vài nhát. Còn chưa kịp bơi qua đó thì đã có một bàn tay rất lớn từ trong làn nước thò ra giật tung mũ bảo hiểm rồi bóp chặt lấy cổ tôi. Ngay lập tức tôi thấy hoa mắt chóng mặt, xung quanh tối đen như mực. Không dám chần chừ nữa, tôi vội lấy ra con dao rồi vặn
mình một cái, đối diện với hướng cánh tay đó thò ra, lấy hết chút hơi còn lại, dồn hết sức đâm về phía đó!
Đến lúc tôi mở mắt ra thì thấv mình đang nằm trên một bãi cỏ trên đỉnh núi, bên cạnh là một cái hố hẹp nằm lộ thiên. Trên trời trăng sao sáng vằng vặc, dưới đất gió thổi hiu hiu, đêm đã khuya nên không khí khá là lạnh!
Tôi nhìn sang bên cạnh thấy Sói con, Vương Ngạn, Lâm Nam, Trương Vạn Quần đều đủ cả, không thiếu một ai! Tôi mừng quá nhảy lên, ôm chặt lấy mọi người, tay đấm thùm thụp còn miệng thì kêu to đầy vui sướng!
Đợi đến lúc bình tĩnh lại rồi mới thấy bọn Sói con cứ tủm tỉm cười nhìn tôi và Lâm Nam. Sau khi nỗi mừng qua đi, tôi bèn hỏi Lâm Nam: “Sao lại thành ra thếnày? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Còn với cái nhìn kì quặc của bọn Sói con thì tôi coi như không hay biết.
Lâm Nam vừa xoa xoa chỗ vai bị đau vừa cười đáp: “Trước hết cô nói xem là có phải cô bị tuột tay rơi từ trên dây thừng xuống hay là cô cố ý nhảy xuống để cứu tôi, rồi sau đó tôi mới kể cho cô nghe đã có chuyện gì xảy ra.”
Tôi thẹn quá hóa giận, bèn đáp: “Tôi có bị hâm đâu mà tự mình nhảy xuống cứu anh làm gì! Vì tôi nắm dây thừng không chắc nên bị tuột tay rơi xuống thôi!”. Kì thực trong lòng tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, lúc cuống lên bèn nhảy xuống luôn, bây giờ nghĩ lại chỉ nhớ được sau khi mình rơi xuống thi bị thứ gì đó bóp chặt lấy cổ không tài nào thở được, còn sau đó thì không nhớ được gì nữa.
Nụ cười càng lộ rõ trên khuôn mặt của Lâm Nam: Thật ra cũng chẳng có gì, tên ‘bánh chưng’ đó vốn chưa bị thiêu chết hẳn. Khi cô bám vào dây thừng trèo lên trên, tôi ở bên dưới bị nó tóm trúng chân lôi xuống nước. May mà trên người nó có một lớp áo dát vàng dát ngọc vừa dày vừa nặng nên ở trong nước không được nhanh nhẹn linh hoạt tôi mới dễ dàng thoát được, đang định bơi ra xa chỗ nó môt chút thì cô lại rơi ngay xuống!”
Tôi trợn tròn mắt lên hỏi: ” Đó đúng là một tên ‘bánh chưng’ cương thi à? Khi nãy vội vàng quá tôi còn chưa kịp hỏi anh, có phải là do chúng ta lấy đi viên ngọc của nó nên mới làm cho nó tỉnh dậy, hay là hàng nghìn năm nay nó vốn chưa chết mà vẫn sống dựa vào viên ngọc đó?”
Lâm Nam đáp: “Về vấn đề này thì chỉ còn cách cô tự mình đi hỏi nó xem rốt cuộc nó là cái giống gì, chứ tôi thì không hề có ý định đi hỏi nó đâu. Nhìn vẻ ngoài của nó giống với những xác chết ở vùng Tân Cương và Trung Á, hơn nữa còn là loại xương cốt đã biến đổi, khá là lợi hại! Lúc đó khi cô vừa rơi xuống, tôi vội vàng tiến đến chỗ cô rơi xuống nước để tìm, ai biết được vẫn không nhanh bằng nó. Đợi đến lúc tôi tóm được cô thì cô đã bị nó bóp cổ gần như ngắc ngoải rồi, ha ha!” Lâm Nam học được cách làm cho mắt lác để trêu trọc người khác, khiến tôi tức đến nỗi giơ chân đạp về phía anh ta một cái!
Lâm Nam vội vàng tránh cú đá của tôi, miệng kêu to: “Chờ chút, chờ tôi nói hết đã. Lúc đó đúng là vạn phần nguy hiểm, may mà tên quốc vương đó vẫn chưa phải là ‘bánh chưng’ thực sự, nếu không khi đó bị nó bóp cổ thì cô đã mất mạng rồi. Cô cố gắng hết sức đâm bừa một dao nhưng trong nước lại không đủ lực nên chẳng có tác dụng gì.”
“Cuối cùng vẫn là do tôi dùng báng súng nện vào bộ mặt xấu xí đó của nó, khiến nó không thể tiếp tục bóp cổ cô được nữa, nếu không ngôi mộ quý phong thủy vọng long ảnh này đã được đổi tên thành của Dương đại tiểu thư rồi!” Lâm Nam vẫn không quên chạm vào nỗi đau khổ của tôi.
“Ai cần anh cứu cơ chứ! Nói không chừng tôi đúng là đã thấy thích phong thủy ở đây rồi! Anh vẫn cứ cho rằng tôi nhảy xuống để cứu anh ư?” Tôi thấy hơi bực mình liền nói vậy.
“Được rồi được rồi, Lâm Nam, anh mau nói cho đội trưởng biết phần cuối của câu chuyện đi! Trời đã sắp sáng rồi, nếu không mau chóng rời khỏi đây, đợi quân đội Kazakhstan tìm đến thì chúng ta khó lòng mà đi được!” Sói con thấy hai người chúng tôi không ai chịu nhường ai bèn vội vàng đứng ra giảng hòa.
“Ồ, về sau thì đơn giản rồi, chỉ là coi như chuyến đi này chẳng thu hoạch được gì, tôi đem viên ngọc đó trả về cho chủ cúa nó. Vị quốc vương đó cả một đời làm Hoa kiều, chờ đợi trong ngọn tháp đó đã hàng nghìn năm rồi. Chắc lúc còn sống ông ta đã được chứng kiến bức tranh sơn thủy ẩn chứa trong viên ngọc, bởi vậy mới tốn biết bao tâm huyết tạo ra lăng mộ phong thủy vọng long ảnh này, cũng muốn tạo ra một viên ảnh châu nữa. Cũng vừa hay hàng nghìn năm sau, trời cũng chiều theo lòng người, vọng long ảnh tàng phong tụ khí lại hình thành nên một viên ảnh châu. Vị quốc vương một lòng muốn sống lại, ai biết được sau khi mặc áo ngọc chỉ vàng chờ đợi mấy nghìn năm, biến thành một tên ‘bánh chưng’ giả cũng không sống lại được. Tôi nghĩ rằng dù sao chúng ta cũng đã ghi nhớ hết tấm địa đồ này rồi, viên anh châu kia cũng chẳng có tác dụng gì mấy thôi thì nhét trở lại vào miệng vị quốc vương đó cho ông ta ăn, nhưng viên ảnh châu sau khi hiện ra tấm địa đồ mới lại biến thành một con quái vật mười chân, nghiền nát đầu của vị quốc vương thành từng mảnh vụn một cách dễ dàng… Sau đó bọn họ thả dây thừng xuống kéo hai chúng ta lên.”
Lâm Nam kể lại một cách vắn tắt nhưng tôi biết quá trình đưa viên ảnh châu vào miệng cho vị quốc vương kia ăn chắc hẳn vô cùng nguy hiểm! Đàn ông đều như vậy, đem những việc nguy hiểm kể lại dễ như trở bàn tay để làm nổi bật khả năng của mình! Tôi cũng ngại không muôn hỏi nữa, nghĩ đến cảnh mình được một người đàn ông xa lạ ôm trong tay treo trên dây thừng để trèo lên, cảm thấy thật ngại ngùng.
Lúc đó Vương Ngạn, người đã thả dây thừng xuống cứu chúng tôi bèn lên tiếng: “Đội trưởng, xin được báo cáo, lúc trèo lên tháp chị đã ra lệnh cho em phải chú ý động tĩnh bên dưới, bởi vậy em đã đi rất chậm, nhìn thấy trên tường đá dường như có chút ánh sáng, bèn một mình bò lên trên định xem rốt cuộc là chuyện gì, ai ngờ trên đó lại thông với bên ngoài, nhưng em đã tự mình hành động, xin chị trừng phạt!” Mặc dù nói là xin chịu trừng phạt nhưng sắc mặt cậu ta lại chẳng hề có chút vẻ gì hối hận cả.
Tôi bèn cười đáp: “Làm sao có thể trừng phạt cậu được? Cậu đã cứu sống tất cả bọn tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa!”
Trong lúc đang nghỉ ngơi, tôi kinh ngạc phát hiện ra điện đàm vô tuyến đã hoạt động trở lại, vội vàng liên lạc với ba đội viên còn lại đang làm nhiệm vụ cảnh giới ngoài cửa hang, sau đó hỏi Lâm Nam: “Thế nào? Đại anh hùng trộm mộ, anh có đi nhờ máy bay của chúng tôi để về nước không, hay là còn tiếp tục ở đây đào bới?”
Lâm Nam cười một cách giảo hoạt, đáp: “Tôi không đủ khả năng với tới máy bay lên thẳng được vũ trang của mọi người, tôi tự mình đi thì tốt hơn. Hơn nữa tôi cũng sợ một khi về nước rổi thì mọi người sẽ bắt tôi lại mất!”
“Vậy được, anh tự mình bảo trọng nhé! Chúng tôi đi đây!” Tôi cố vẫy tay chào Lâm Nam một cách thật tự nhiên, không hề liếc nhìn một cái nào đôi môi đang khẽ rung động của anh ta. Tôi biết anh ta muốn hỏi tôi đến khi nào mới có thể gặp lại.
Sau một hồi trèo non lội suối vất vả, cuối cùng chúng tôi đã có thể lên máy bay trở về nước. Trên suốt quãng đường trở về, Sói con cứ định hỏi tôi rồi lại thôi. Tôi cũng biết cậu ta muốn hỏi tôi điều gì. Đúng vậy, đúng là tôi có chút lưu luyến không nỡ rời xa Lâm Nam. Chúng tôi đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu trong lăng mộ cổ quái âm u, khi gặp phải khó khăn, đối mặt với sống chết đã có thể cùng nhau ứng phó, biến nguy thành an, đúng là một chiến hữu khó mà có được!
Nhưng tôi tin rằng một khi đã có duyên với nhau thì tôi và Lâm Nam sẽ còn gặp lại, nhât định là như vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]