Chương trước
Chương sau
Trong huyệt mộ âm u, tiếng cười ha ha quái dị kia lại vọng tới một lần nữa, thế nhưng lần này lại vang lên hết chỗ này tới chỗ khác, dường như ở xung quanh chỗ nào cũng có người lính mặc giáp đồng ôm chiếc vò đó đang cười vậy. Cáo con chợt như bừng tỉnh, kêu ầm ĩ: “Em biết là chuyện gì rồi, những người lính mặc áo giáp đồng này đang đổi ca canh gác cho nhau theo phương vị của ngũ hành, tiếng cười ha ha đó chắc chắn là ám hiệu để đổi ca!”

Lâm Nam chẳng vui vẻ gì đáp lại: “Làm ầm ĩ cái gì thế, đều là những kẻ đã chết từ mấy nghìn năm trước rồi, còn làm ám hiệu gì nữa chứ! Tuy nhiên điều em nói về phương vị ngũ hành thì còn có chút đáng tin. Những người lính mặc áo giáp đồng này đã là vòng bảo vệ bên ngoài của vương mộ thì đương nhiên sẽ có những tuyệt kĩ bày binh bố trận. Vừa nãy anh đã nhìn ra được đường đi, không biết có đúng hay không, chỉ sợ không biết trong những cái vò kia có thứ gì cổ quái, bởi vậy vẫn không dám hành động bất cẩn.”

Chúng tôi còn đang lo lắng về những chiếc vò cổ quái thì chợt nghe thây một tiếng choang kêu lên, dường như là tiếng vò bằng sứ bị rơi xuống nền đất vỡ tan, liên tiếp mây tiếng choang choang như thế kêu lên, tiếng cười ha ha cũng tự nhiên ngừng hẳn. Trong bóng tôi chỉ nghe thấy có tiếng động rầm rập từ xa vọng lại, đang tiến gần đến chỗ ba người chúng tôi!

Từng làn gió mát lạnh thổi xuyên qua màn đêm dày đặc, nền đất dưới chân cũng như những kiến trúc xung quanh đều đang chuyển động chầm chậm, tiếng động rầm rập từ bốn phương tám hướng truyền tới mỗi lúc một gần, thực tế không thể nhìn rõ là thứ gì, chỉ nghe thấy tiếng một thứ gì đó đang khe khẽ trườn qua nền nhà bằng đồng, rất khó chịu như thể bị cào trên da vậy, tóc gáy đều dựng hết cả lên, khiến cả ba chúng tôi đều muốn bỏ chạy. Chúng tôi đều hiêu rằng đã có việc không hay xảy ra rồi. Cáo con vô tình nhặt mảnh ngọc bội kia, rất có khả năng đó chính là chìa khóa của một cái bẫy ngầm nào đó, sau khi bị chạm phải thì sẽ gây ra một chuỗi những thay đổi.

Tiếng động rầm rập khiến chúng tôi lạnh sống lưng đến mỗi lúc một gần, chúng tôi không ai bảo ai bèn tự động áp lưng vào nhau, nắm chặt chiếc xẻng đào đất núi trong tay, lo lắng phòng bị.

Tiếng động xung quanh chúng tôi chợt ngừng lại một lát. Dưới ánh đèn pin mờ mờ ảo ảo, chúng tôi nhìn thấy một đám trẻ con đầu thì to mà người thì nhỏ, ở nơi đáng lẽ ra phải là đôi mắt thì lại sưng tấy lên liền thành một khối, làn da trên toàn thân đầy các nếp nhăn. Ở một số đứa những nếp nhăn này còn bị rách miệng, đang chảy ra nước vàng. Lũ trẻ đó bao vây lấy chúng tôi, ra sức dùng mũi đánh hơi mùi vị trong không khí. Nền nhà đáng lẽ ra được phủ một lớp đồng xanh, lúc này lại mở ra rất nhiều những miệng hố hình vuông, từ trong đó phun lên những dòng nước đỏ lòm như máu. Đám quái vật đó vội vàng tranh nhau cúi xuống vục đầu vào những hố nước máu đó uống lấy uống để, nhất thời còn chưa thèm để ý tới ba người chúng tôi.

Có một miệng hố gần chúng tôi nhất, ở ngay phía trước mặt của Cáo con đã phun hết nước máu, miệng hố đen kịt vẫn còn chưa đóng lại. Lúc đó chúng tôi đang lo lắng suy nghĩ tìm đường thoát thân liền nhìn ra cơ hội đó. Lũ quái vật trẻ con này quyết không phải là loại tử tế gì, uống no nước máu rồi chắc chắn sẽ chú ý đến ba người chúng tôi. Lúc này mà không chạy thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, vậy là chúng tôi liền kín đáo ra hiệu cho nhau.

Vừa hay lúc đó căn phòng mà khi trước Cáo con nhặt được mảnh ngọc bội đang chuyển động dần về phía chúng tôi. Sau khi cẩn thận quan sát đánh giá, chúng tôi thấy rằng những binh lính mặc áo giáp đồng ngẩng đẩu nhìn lên trên kia vẫn còn giữ nguyên hiện trạng. “Mau chạy vào gian phòng đó!” Lâm Nam vừa khẽ lên tiếng, ba người không ai báo ai cùng phóng như bay vào trong đó.

Căn phòng rất nhỏ, ba người còn sống phải chen chúc cùng với hơn hai mươi xác chết kì dị mặc áo giáp đồng, chật tới mức không còn chỗ để đặt chân nữa. Cái bánh đầu người bị dính chặt trên nóc hang kia vẫn giương mắt nhìn trừng trừng vào chúng tôi, chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp sợ sệt cúa chúng tôi. Lâm Nam khẽ nói: “Chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được đường ra. Thế trận liên hoàn của đám xác chết mặc giáp đồng này xem ra không chỉ để đề phòng những kẻ trộm mộ mà còn chôn theo nhiều thây ma trẻ em nữa. Chúng ta gặp phải loại tà thuật cổ quái như vậy, thật là đen đủi.”

Cáo con lo lắng hỏi: “Thây ma trẻ em? Có phải trước đây anh đã từng kể cho em nghe về loại trùng thuật này?” Lâm Nam lắc đầu đáp: “Loại tà thuật này và trùng thuật có chút khác biệt, nhưng cũng giống như trùng thuật đều bắt nguồn từ Ma Quốc thần bí ở Tây Tạng thời cổ đại, rất lâu về trước đã được truyền bá xuống vùng Vân Nam, Quý Châu. Sau khi đến đây thì được thay đổi trở thành trùng thuật mà anh đã kể cho em nghe, có thể tập hợp sự oán hận của những người bị chết một cách oan khuất tàn nhẫn lên cơ thể của động vật, dùng để giết người thì vô cùng lợi hại. Khi được truyền bá từ phía Bắc đến vùng Thiểm Tây, Cam Túc lưu vực Hoàng Hà thì lại biến đổi thành một dạng ma thuật để tế lễ càng lợi hại hơn nữa. Họ không dùng động vật làm trung gian nữa mà trực tiếp tôi luyện xác chết bị tan xương nát thịt của những người chết oan, tạo nên loại thây ma trẻ em. Bọn chúng có sức mạnh rất lớn, chạv rất nhanh, có thể uống máu ăn thịt. Anh mới từng nhìn thấy một tên trong lăng mộ của một vị chư hầu nhà Hán ở vùng phía Nam tỉnh Hà Bắc, mà tên đó cũng đã chết rồi.”

Giờ thì tôi và Cáo con mới hiểu đám trẻ con kì lạ ngoài kia là những thây ma trẻ em được tạo nên bằng tà thuật, riêng tôi vẫn còn có chút nghi hoặc: “Vậy tại sao đám thây ma trẻ em đó vừa đúng lúc này mới sống dậy? Còn cả thứ nước máu trên nền nhà ở đâu ra nữa? Đã mấy nghìn năm rồi, nếu là từ thời xưa để lại thì đáng lẽ ra phải bốc hơi hết từ lâu rồi chứ? Hơn nữa thứ tà thuật tàn ác này có vẻ không phù hợp lắm với nền văn minh cổ xưa của chúng ta. Dù thế nào tôi cũng không thể tin được là những vị tổ tiên người Hán của chúng ta lại có thể sử dụng dạng tà thuật như thế này!”

Lâm Nam gượng cười đáp: “Đám thây ma trẻ em đến lúc này mới xuất hiện chứng tỏ những điều mà lúc trước tôi và Cáo con tính toán không hề sai, chắc chắn là do bên dưới huyệt mộ đã xảy ra chuyện gì đó, ngay cả bọn móng vuốt âm thời gian này cũng hoạt động rất bất thường. Số nước máu kia ngửi mùi thì thấy còn mới, e rằng vấn đề chính xuất hiện từ đây. Còn như loại tà thuật này mấy nghìn năm sau chúng ta cũng chưa từng phát hiện thấy được sử dụng, là do khi nền văn minh của người Hán lớn mạnh thì các vị tổ tiên đã vứt bỏ loại tà thuật từ thời viễn cổ này.”

Cáo con có chút lo lắng nói: “Hai người đừng có thảo luận nền văn minh này với nền văn minh nọ nữa, đám thây ma đó tạm thời chưa để ý đến chỗ này, nhưng một khi đã uống máu no rồi sẽ xông vào đây đây. Em đã nhìn kĩ rồi, vẻ mặt của đám thây ma trẻ em đó không giống với người Hán chúng ta, sống mũi cao, hốc mắt sâu, khóe miệng nhọn, cũng đáng sợ chẳng khác gì bọn ấu trùng ma mà anh đã từng nói. Chúng ta mau nghĩ cách để đối phó với chúng đi!” Nói xong liền đưa tay ra gãi gãi lên cổ.

Nhất thời mọi người không ai biết nói gì, người nọ nhìn người kia. Chúng tôi đều nhìn thấy hàm răng sắc nhọn như răng cưa trong miệng của lũ thây ma trẻ em đó rồi. Lúc chúng uống nước máu vẫn còn chưa mở miệng ra nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng cũng như tỉ lệ giữa các bộ phận trên gương mặt của bọn chúng cũng có thể đoán được nếu chúng mở miệng ra thì phải to biết chừng nào. Nếu bị cái miệng đó cắn cho một miếng, ngay cả việc tưởng tượng ra cũng đủ đáng sợ rồi. Tôi tuy chưa biết bọn ấu trùng mà mà Cáo con nhắc đến là bọn quái vật như thế nào, nhưng chỉ cần nghe cái tên cổ quái của chúng là đã cảm thấy toàn bộ lông chân lông tay trên người đều dựng đứng hết cả lên.

Bên trong hang động là tầng tầng lớp lớp những binh lính mặc áo giáp đồng, bên ngoài thì bị bọn thây ma trẻ em hung hãn bao vây, mấy kẻ đen đủi chúng tôi xem ra chỉ còn cách chết mà thôi, chắc phải chôn thây ở ngôi mộ cổ này suốt đời không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa!

Lâm Nam đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hai người có còn nhớ trước lúc bọn thây ma trẻ em đó xuất hiện, chúng ta đã nghe thấy tiếng động giống như rất nhiều những chiếc vò sứ bị đập vỡ không? Bây giờ tôi mới nhớ ra, loại tà thuật cổ quái dùng để tế lễ này thông thường đều sử dụng những quan tài hình chum vại rất kiên cố, cái vò mà người lính mặc giáp đồng khi nãy ôm trong lòng xem ra chính là một thứ như vậy. Nhưng quan tài hình vò tốt như vậy tại sao lại bị đập vỡ? Cáo con, em thông minh như vậy, mau giúp anh nghĩ xem nào!”

Cáo con sau khi được động viên khích lệ, quả nhiên đã cau mày vắt óc suy nghĩ. Bên ngoài tiếng động rầm rập lại bắt đầu vang lên, xem ra lũ thây ma trẻ em kia sau khi uống no nước máu đã bắt đầu chú ý tới chúng tôi rồi. Từ xa chợt vọng đến tiếng ầm ầm của một bức tường gạch bị đổ xuống, tôi đang định hỏi Lâm Nam xem là chuyện gì thì Cáo con đã nhanh nhảu nói: “Đây không phải là lăng mộ của nhà Chu! Đáng lẽ chúng ta phải nghĩ ra từ lâu rồi, chi là lúc mới bắt đầu đào đã nhận nhầm đây là mộ của thiên tử nhà Chu nên không hề nghi ngờ gì những thứ đã nhìn thấy. Hai người hãy nhìn bộ áo giáp đồng của người lính này mà xem! Rõ ràng là đổ dùng của binh lính thời Tần, giống hệt với những tượng binh mã trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng!”

Tôi bèn nhìn kĩ lại, chả trách lúc mới đầu có cảm giác quen thuộc như đã từng thấy ờ đâu rồi, quả nhiên rất giống với tượng binh mã trong lăng mộ của Tẩn Thủy Hoàng, chỉ có điều một chiếc mũ bảo hiểm mà binh lính nhà Tấn không có mà thôi!

Lâm Nam than thở: “Vẫn là Cáo con của chúng ta có con mắt tinh tường! Một điểm nghi vấn rõ ràng như vậy mà tôi lại nhìn không ra! Xem ra đúng là tôi đã già rồi! Ai dà!” Lâm Nam nói xong bèn giơ tay vỗ vỗ lên đầu Cáo con.

Tôi tiếp lời Lâm Nam: “Những người lính mặc giáp đồng này không đứng giống như tượng binh mã trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, hon nữa lại là xác chết của người thật, không nhận ra được cũng là bình thường thôi. Tôi đang nghĩ tới nguyên nhân mà những chiếc vò sứ kia bị đập vỡ. Ngoài việc có liên quan đến mảnh ngọc bội đã bị Cáo con lấy đi, e rằng còn có liên quan tới việc nơi này đã từng bị người nhà Tần khai quật. Nhà Tần thì chôn trên đỉnh núi, nhà Hán thì chôn ở sườn núi. Kết cấu vĩ đại ở núi Phượng Hoàng này chắc chắn đã từng được những thủ hạ tài năng của Tẩn Thủy Hoàng để mắt tới. Có thể năm xưa khi Tẩn Thủy Hoàng chọn nơi để xây lăng mộ cũng đã đào ở nơi này, chi vì một nguyên nhân nào đó khiến ông ta bố trí để những âm binh mặc giáp đồng này và tạo ra bọn thây ma trẻ em tàn ác đó, chúng ta vẫn chưa được biết.”

Lâm Nam băn khoăn đáp: “Cũng chưa chắc là Tần Thủy Hoàng, cũng có khả năng là các vị Tần vương trước đó. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng đã đi tới bước này, nhất định phải đi tới tận cùng, xem rốt cuộc đây có phải lăng mộ của Chu thiên tử hay không? Từ trước đên nay trong lịch sử Trung Quốc vẫn chưa có người nào từng phát hiện ra lăng mộ của thiên từ nhà Chu cả! Rốt cuộc là do nguyên nhân gì đây? Đám thây ma trẻ em này mới hoạt động được chưa lâu, vẫn chưa đến lúc lợi hại nhất. Chúng ta cứ xông ra đi. Lúc nãy hai người cũng đã nghe thấy tiếng tường đổ rồi, rất có khả năng đã có đường đi rồi đấy!”

Nghe Lâm Nam nói như vậy, không hề do dự, tôi nhét chiếc xẻng sắt vào trong ba lô, một tay rút súng ra, còn- tay kia thì lấy ra mấy quả bom cháy. Nhìn sang thấy hai người bọn họ cũng đã kéo khóa ở phía sau mũ bảo hiểm liền vào với quần áo, ngay cả mặt nạ trong suốt phía trước cũng đã kéo xuống, tay nắm chặt chiếc xẻng. Đôi mắt Cáo con ở phía sau mặt nạ trong suốt nhìn sang Lâm Nam và tôi với ánh mắt rất khó hiểu, để lộ ra một thái độ kì lạ, nhưng rồi cũng chỉ đưa tay lên gãi gãi cổ mà thôi.

Lâm Nam thì chẳng chú ý gì tới điều đó, cười cười nói: “Hai vị tiểu thư xin mời đi theo tôi, lần này tôi phải làm người dẫn đầu rồi, hai người phải biết tự lo cho mình, đừng để chạm phải phần miệng hay móng vuốt của bọn thây ma trẻ em đó. Nếu gặp phải tên nào chặn đường thì hãy đánh mạnh vào phía sau gáy của chúng. Dương tiểu thư, xin cô đừng bắn bừa, cần phải để phòng viên đạn bắn ra sẽ quay

trở lại gây tổn thương cho chính mình. Còn cần phải để phòng âm thanh dưới đất này sẽ dội trở lại nữa! Đều nghe rõ cả rồi chứ? Chúng ta đi thôi!”

Trước tiên tôi ném ra ngoài hai quả bom cháy. Mấy tên thây ma trẻ em bên ngoài bị ném trúng, trên người chúng tỏa ra những luồng khí nóng dày đặc, miệng kêu lên thảm thiết. Lâm Nam không hề do dự ngay lập tức xông ra ngoài, khua xẻng đánh bay hai tên thây ma trẻ em vừa lao tới. Cáo con cũng xông ra ngay sau Lâm Nam. Tôi không còn thời gian để nghĩ kĩ xem nét mặt kì lạ khi nãy của cô ấy là có ý gì, cũng vội vàng nâng súng lên theo ngay sát phía sau.

Đường hầm vẫn không đủ rộng rãi, trên tường hang, trên mặt đất đều có từng đám từng đám thây ma trẻ em, phần lớn bọn chúng đều chưa mở mắt, liền bị ba người bọn tôi xông thẳng qua. Chạy đến một nơi không có mấy tên thây ma trẻ em, chúng tôi liền dừng lại để thở. Còn đang tưởng mình may mắn thoát được thì đột nhiên từ trên đầu có một tên thây ma nhảy bổ xuống, bám chặt trên lưng Cáo con, ngoạm một miếng vào mũ bảo hiểm của cô bé. Cáo con khua khoắng loạn xạ mà hàm răng sắc nhọn của tên thây ma trẻ em đó vẫn cắn chặt vào mũ của cô bé không chịu nhả ra còn kêu lên ha ha.

Vì ở khoảng cách quá gần nên tôi không dám nổ súng, sợ sẽ bắn nhầm phải Cáo con. Lâm Nam liền quay lại giơ chiếc xẻng lên nhắm thẳng vào đỉnh đầu tên thây ma bổ xuống, chỉ nghe thấy ‘binh’ một tiếng, mũ bảo hiểm của Cáo con đã bị cắn rách mây chỗ, còn tên thây ma trẻ em bị đánh bật xuông mặt đất vẫn chưa chết, đang tóm chặt lấy đôi giầy da của Cáo con chuẩn bị há miệng cắn. Tôi không hề do dự nổ liền hai phát súng, bắn xuyên từ miệng tên thây ma ra đằng sau đầu, một dòng máu đỏ lòm chảy ra lênh láng khắp mặt đất, coi như tên thây ma lúc này đã chết hẳn.

Cáo con bị một mẻ hết hồn, ngồi sụp xuống đất, miệng thở dốc không nói được câu gì. Tôi và Lâm Nam phối hợp với nhau tiêu diệt nốt mấy tên thây ma ở xung quanh đó cũng đã thấm mệt, nhìn ra xung quanh thấy tường đồng vách sắt, ma khí dày đặc, từng làn gió lạnh mang âm khí không ngừng thổi tới, đem theo mùi máu tanh nồng nặc và mùi xác chết khiến hai người chúng tôi thấy lạnh cả sống lưng.

Nhân cơ hội này, tôi khẽ thì thào bảo Lâm Nam: “Anh thử để ý Cáo con xem, tôi thấy cô ấy có vẻ gì đó không ổn, lẽ nào đã trúng phải loại tà thuật cổ quái gì hay chăng?”

Lâm Nam thấy tôi không giống như đang nói đùa, cũng hồ nghi hỏi lại: “Cô ây không ổn ở chỗ nào? Tuy tà thuật không chỉ đơn giản là để tạo ra bọn thây ma trẻ em này, còn có rất nhiều những phân nhánh thần bí khác, nhưng Cáo con vẫn luôn theo sát chúng ta, nếu quả thật gặp phải chuyện gì, lẽ nào cô ấy lại không nói với chúng ta?”

Tôi lắc đầu nói: “Giờ tuy chưa có chứng cứ cụ thể nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thứ nhất là nhìn thần sắc cô ấy lạnh lùng, đặc biệt là những lúc gần đây liên tục mỉm cười một cách kì lạ, hơn nữa anh cũng chưa nghĩ đến sao? Cô ấy nói mảnh ngọc bội đó được gắn chặt trên nền nhà bằng sáp nến, bị cô ấy cậy lên, nhưng thời Chiến Quốc đã có nến hay chưa, đến bây giờ vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp. Mãi đến tận thời nhà Hán đèn mới được chia ra làm hai loại là đèn dầu và đèn nến. Đèn được đốt bằng mỡ động vật. Thỉnh thoảng trong lăng mộ thời nhà Hán mới phát hiện thấy bánh nến vàng. Ở đây làm sao lại có nến được? Trừ phi trước chúng ta đã có người của thời hiện đại đi qua!”

Lâm Nam không nói gì nữa, đăm chiêu lo lắng về những điều tôi vừa nói. Sự việc quả thực rất khác thường, loại tà thuật cổ xưa này lại không có cách gì tìm hiểu xem được tiến hành như thế nào, nhất thời chẳng ai dám xác định. Thế nhưng nếu nói về cách thức làm việc của những kẻ chuyên đi trộm mộ thì chỉ có Mô kim hiệu úy là luôn mang theo nến bên người, lẽ nào đã từng có Mô kim hiệu úy tới đây? Và chính người đó đã khuấy động tà thuật ở nơi này?

Chúng tôi quay đầu lại nhìn Cáo con, thây cô ấy vẫn có vẻ bình thường, giờ đã đứng dậy, nhìn hai chúng tôi với vẻ mệt mỏi: “Bây giờ phải làm thế nào? Bọn thây ma đó chăng hề dễ đánh bại chút nào, tốt hơn hết là chúng ta hãy chóng rời khỏi đây.”

Tôi và Lâm Nam chăm chú nhìn Cáo con một lát, phát hiện thấy ánh mắt của cô ây đột nhiên trở nên rất sợ hãi, tôi và Lâm Nam bất giác cùng quay đầu lại nhìn sau lưng, thây mặt đất đang nứt ra làm hai mà không hề có một tiếng động nào, từ bên dưới nổi lên một ao máu đỏ rất lớn. Nhưng ao máu này không giống với thứ nước máu nhớp nháp mà khi nãy lũ thây ma kia tranh nhau uống mà là một chất lỏng có màu đỏ tươi, trong suốt, không gợn lên một vệt sóng nào, có thể nhìn thấy thấp thoáng bên dưới một bậc thềm bằng đá đang tiến dần xuống dưới.

Thật không ngờ dưới lòng đất lại có nhiều thứ kì quái đến như vậy, xem ra những sự chuẩn bị của chúng tôi vẫn còn chưa đủ.

Ao máu bày ra trước mặt không có cách nào để vượt qua, còn ở con đường mà khi nãy chúng tôi chạy tới, đám thây ma trẻ em đang ngày càng lớn dần lên kia đã ngửi được mùi của chúng tôi nên đang men theo bờ tường, mặt đất và cả từ trên nóc hang lao bổ tới. Thậm chí chúng tôi đã có thể nghe thấy tiếng mấy tên thây ma chạy phía trước đang phát ra những tiêng kêu khàn khàn. Nhìn vào tốc độ của chúng thì chẳng mấy phút nữa sẽ tới được chỗ chúng tôi rồi!

Lâm Nam giơ chiếc xẻng lên, đưa ra mệnh lệnh: “Hai người mau đeo bình dưỡng khí vào, chúng ta nhảy xuống ao!”

Tôi và Cáo con ngay lập tức vội vội vàng vàng đeo lên người thiết bị lặn, đem hết những đồ đạc thiết bị không chống nước của cả ba người nhét vào trong hai chiếc túi chống nước đeo trên người, rồi lần lượt nhảy xuống ao. May mà cả người chúng tôi đều đã kín mít, nước máu không có cách nào ngấm vào trong người được, chỉ thấy toàn thân có cảm giác nóng bỏng, cùng với mùi tanh của máu khiến chúng tôi rất khó chịu.

Lâm Nam cũng không ham chiến đâu với bọn thây ma ở bên trên, sau khi đánh chết hai tên thây ma chạy tới gần nhất thì cũng theo chúng tôi nhảy xuống. Chúng tôi còn chưa kịp túm được Lâm Nam thì từ trong làn nước bằng phẳng bỗng xuất hiện một lực hút vô cùng lớn hút chúng tôi xuống sâu phía dưới. Chưa tới nửa phút đổng hồ tôi đã bắt đầu thấy choáng váng bởi lực hút trong nước quá lớn khiến chúng tôi bị hút xuống với tốc độ cực nhanh!

Trong lúc tôi đang mê man thì tốc độ chuyên động của dòng nước lại chậm dần lại, phương hướng cũng đã thay đổi, không phải là chuyển động xuống sâu bên dưới nữa mà lại giông như đang ngồi trên một miệng giếng phun, được phun thẳng lên phía trên. Từ lúc nhảy xuống ao máu đến giờ chưa đầy mấy phút đồng hồ, ba người chúng tôi bị ném lên trên cao rổi rơi bịch xuổhg mặt đất.

Ba người chúng tôi lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, liền lập tức kêu lên kinh hãi! Chỗ này là một nơi khác hẳn, cái giống duy nhất so với khi nãy chỉ là đâu đâu cũng thấy xác chết của mấy binh lính mặc áo giáp đồng ngồi ôm vò mà thôi. Nhớ lại những cái miệng to đùng đầy răng của lũ thây ma trẻ em ở trong vò, tôi không khỏi lạnh sống lưng!

Lâm Nam và Cáo con cũng đang ngồi ngây ra đó. Chuyện gì thế này? Lẽ nào tối nay chúng tôi sẽ bỏ mạng với mấy cái vò này? Nếu lại có một đám thây ma trẻ em xuất hiện thì biết làm sao?

Cáo con không chịu nổi nữa, tựa vào vai Lâm Nam mê man bất tỉnh. Tôi nhìn lại hai chiếc túi chống nước đeo trên vai của hai chúng tôi thấy vẫn ổn, không thiếu thứ gì. Tôi liền mở mặt nạ ra, cố chịu đựng mùi máu tanh trên người, bất giác ngẫm lại một lượt xem đây rốt cuộc là chuyện gì?

Bên trên mộ của Chu vương lại xuất hiện xác binh lính thời Tần, có một loại tà thuật cổ xưa tạo ra một đàn thây ma trẻ em, trong một ao máu rất sâu lại có một dòng chảy ngầm cực mạnh chảy qua cả lăng mộ. Tạm thời những khó khăn trước mắt là như vậy, nếu không nghĩ cho kĩ mối quan hệ giữa những thứ này thì căn bản sẽ không biết được bước tiếp theo cần phải làm gì.

Tôi đang định mở miệng bàn bạc với Lâm Nam thì nhận thấy Lâm Nam sau khi mở mặt nạ ra, ở khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười mỉm rất kì lạ, mang vẻ hài lòng đắc ý như đã biết được điều gì ám muội, giống hệt với vẻ mặt mà tôi nhìn thấy trên gương mặt của Cáo con!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.