Bản Phủ Tiều Ẩn quét mắt nhìn về phía rừng tùng, đã thấy bóng người thấp thoáng, biết không lâu nữa họ sẽ đến, vừa định quay vào nhà, bỗng có tiếng run rẩy nói : - Vô Lương Thọ Phật! Trời rét đất lạnh, mênh mang không một bóng người, lão đạo sĩ này tưởng là chết chắc, thật không ngờ trong ngôi nhà lá dột nát này cũng có người ở, vạn mong thí chủ làm ơn làm phước để cho lão đạo si vào nhà sưởi ấm. Bản Phủ Tiều Ẩn giật mình sửng sốt, quay phắt người, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một lão đạo sĩ hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trên tuyết, ở ngoài năm trượng, mái tóc bạc rối bời, gương mặt sương xẩu vàng ệch, đôi mày dài bạc trắng, chòm râu dài phủ ngực cũng rối nùi, mình mặc áo vá trăm mảnh, nhưng lại vác trên vai một chiếc áo bào da diêu rất quí giá, thân hình gầy bé, trông chẳng có gì nổi bật cả. Bản Phủ Tiều Ẩn cười khảy nói : - Đạo trưởng thân pháp khá lắm, chúng ta đã là người đồng đạo, lão trượng khỏi phải vờ vĩnh nữa, có gì thẳng thắn nói ra là hơn. Lão đạo sĩ ngơ ngác : - Thí chủ có nhà ở, sao lại bảo đồng đạo với lão đạo sĩ này? Ngoài này lạnh quá, thí chủ có thể cho lão đạo sĩ vào nhà sưởi ấm rồi hẵng nói chuyện chăng? - Đạo trưởng đã đến đây bằng cách nào? Lão đạo sĩ càng thêm ngớ ngẩn : - Đương nhiên là đi từng bước đến đây rồi. Bản Phủ Tiều Ẩn bỗng cười phá lên : - Vậy là Tây Môn Kỳ đã đui mù, nên đạo trưởng đã đi đến đây như thế nào cũng chẳng nhìn thấy. - Lão đạo đã chịu lạnh ở đây cả buổi trời. Hẳn là trong nhà ngột ngạt, thí chủ ra ngoài hít thở không khí, vì quá vội vàng nên không thấy lão đạo đó thôi! Lúc này Vạn Lý Hồng cũng đã nghe tiếng, bước ra hỏi : - Lão nói chuyện với ai vậy? - Một lão đạo sĩ muốn vào nhà sưởi ấm, chúng ta ở đây đã hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên mới có một việc thế này, vậy có lạ lùng không chứ? Vạn Lý Hồng đưa mắt nhìn lão đạo sĩ, ngạc nhiên nói : - Đạo trưởng này lạ thật, rõ ràng có áo da diêu mà không chịu mặc vào, lại luôn miệng than lạnh, chả lẽ mắc bệnh điên khùng gì hay sao? Bản Phủ Tiều Ẩn vừa nghe hai tiếng điên khùng, bất giác lạnh người, buột miệng kêu lên : - Điên đạo nhân! Ngay khi ấy, bảy tám người lần lượt đáp xuống, cầm đầu chính là Huyết Kiêu Mạc Như Hải, trán đeo Lục bình xanh, những người kia tuổi từ ba mươi đến năm mươi, thảy đều vạm vỡ, da xạm nắng, hiển nhiên họ đều là cao thế miền Trại Ngoại. Huyết Kiêu Mạc Như Hải chưa kịp lên tiếng đã nghe lão đạo sĩ nói : - Chiếc áo da này không phải của bần đạo, bởi thường nghe nói lòng người bây giờ rất bạc ác, nào là giết người cướp của, nào là hãm hại bạn bè để mưu cầu danh lợi, để chứng minh trong lúc mọi người mê muội cũng còn có kẻ tỉnh táo, nên lão đạo dù có chết cóng cũng không dám mặc vào, bị người mắng là điên khùng cũng chẳng hề gì. Huyết Kiêu Mạc Như Hải đang nóng lòng muốn lấy được thuốc giải độc từ nơi Mai Dao Lân, thấy một lão đạo sĩ tầm thường gây rắc rối, tức giận nói : - Lão đạo sĩ này từ đâu đến? Ở đây lải nhải gì vậy? Hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn lúc này lòng đang hồ nghi nên thái độ cũng thay đổi, Bản Phủ Tiều Ẩn ôn tồn nói : - Đạo trưởng, hiện nhà đang bận việc, không thể tiếp đãi được, cách đây chừng mười dặm có trấn Liễu Doanh, đạo trưởng hãy đến đó tạm nghỉ là hơn. Lão đạo sĩ chầm chậm đứng lên, mặt nhăn nhó nói : - Có mặt bọn hung thần ác sát, lão đạo vốn định bỏ đi, nhưng đi mười nhà không bằng đợi một nhà, thôi thì lão đạo chờ ở đây cũng được! Khi nào bọn hung thần ác sát quí vị đi hết rồi, lão đạo hãy vào, nếu như thí chủ nóng lòng thì hãy đưa tiễn lão đạo một đoạn đường vậy. Bản Phủ Tiều Ẩn nghe lời nói của lão đạo sĩ có ẩn ý, lại giật mình buột miệng nói : - Đạo sĩ hầu hết đều có tài trừ hung diệt ác, có mặt đạo trưởng hẳn không có gì nguy hiểm đâu. Lão đạo sĩ lắc đầu : - Bọn hung thần ác sát này đạo hạnh rất cao, đừng nói lão đạo tuổi già sức yếu, dù cộng thêm hai vị e cũng chẳng làm được gì. Đời người có bao lâu? Đừng nói một gian nhà lá dột nát, cho dù danh lợi, tiền tài thì cũng là thân gọi vật, lão đạo chẳng dám tham những thứ ấy mà bỏ cái mạng già này đâu. Bản Phủ Tiều Ẩn rúng động cõi lòng : - Lão phu cũng muốn được mở rộng tầm mắt, xem thử hung sát ấy đạo hạnh cao đến mức nào! Lão đạo sĩ cười : - Đạo hạnh cao đến mức bách độc không xâm nhập vào thân được. Huyết Kiêu Mạc Như Hải bực mình, quay người quát : - Để lão phu đưa đạo trưởng một đoạn đường cho! Dứt lời liền vung chưởng toan bổ ra. Bỗng, lão đạo sĩ quay người, ôm đầu bỏ chạy và la to : - Hung thần đến rồi kìa! Dứt lời đã phóng mình vào trong đống tuyết mất dạng. Bản Phủ Tiều Ẩn thấy lão đạo sĩ chú mắt nhìn vào trong nhà, nên vội kéo Vạn Lý Hồng quay người, khi vừa nhìn rõ cảnh tượng trong nhà, bất giác kinh hoảng thoái lui một bước. Thì ra Mai Dao Lân và Sanh Thiên Tẩu đang ngồi quay mặt ra cửa, Sanh Thiên Tẩu mặt vẫn đanh lạnh, còn Mai Dao Lân, Thiên Hồng thoáng ngước mặt nhìn lên, khóe môi treo một nụ cười sắc lạnh. Vân Phụng Linh huyệt đạo đã được giải khai, lúc này còn lay gọi Vũ Nội song kỳ. Huyết Kiêu Mạc Như Hải thấy vậy lặng người, hai mắt sắc lạnh nhìn vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn, giận đến nhất thời không thốt nên lời. Sanh Thiên Tẩu lạnh lùng cười nói : - Công tử, Thiên Hồng ngoài công tử ra, người nào cũng chẳng tin, đã dồn rượu vào một chỗ, đó là lẽ đương nhiên, vì sao công tử cũng không say thế này? Mai Dao Lân nhếch môi cười, chầm chậm đứng lên đi ra cửa và nói : - Mai mỗ đã nhận thấy hơn lão nhiều, vừa từ trong trấn đong rượu về mà tuyết trên vai dầy đến mấy tấc, rõ là điều phi lý. Trong nhà này thiếu rất nhiều vật dụng mà lại có đến tám chiếc ghế, thật là điều khác lạ. Và về khách lấn quyền chủ, y lại có thể nhẫn nhịn được, đó là vì sao? Nói đến đây, chàng đã đi đến cửa, cười mai mỉa nói tiếp : - Kế hoạch các vị lẽ ra rất là chu đáo, song ngặt vì thời gian quá cấp bách nên không khỏi có chỗ sơ hở. Huyết Kiêu Mạc Như Hải bấm bụng nói : - Mai Dao Lân, ngươi thật là thâm hiểm. Mai Dao Lân lắc đầu : - Nếu so với hai vị thì hãy còn kém xa, một người vì danh lợi hành sự, một người lòng dạ trâu chó bán bạn cầu vinh, Mai mỗ tuy tàn bạo nhưng sao đáng so với hai vị? Bản Phủ Tiều Ẩn thầm hối hận khi nãy không sớm bỏ đi theo lời khuyên của lão đạo sĩ, ở lại đây chịu nhục, nhưng việc đã chót lỡ, hối hận cũng vô ích, đành bấm bụng nói : - Tiểu tử đấu khẩu không phải là đấng anh hùng, hôm nay giữa hai phe chúng ta phải có một phe vĩnh viễn ở lại đây, có tài cán gì cứ thi thố ra đi! Mai Dao Lân cười khảy : - Đúng rồi! Thiên Hồng hãy lấy đôi búa cho y. Sanh Thiên Tẩu vâng lời quay vào nhà, hai tay cầm lấy song phủ ném ra quát : - Hãy cầm lấy! Đôi búa chạm vào nhau tóe lửa, rơi xuống trước mặt Bản Phủ Tiều Ẩn, y cúi xuống cầm lấy, gằn giọng nói : - Mai Dao Lân, hãy tuốt kiếm ra đi! Mai Dao Lân đủng đỉnh bước ra cửa, giọng khinh miệt : - Tây Môn Kỳ, Mai mỗ nhận thấy chưa cần phải dùng đến Bạch Long kiếm. Bản Phủ Tiều Ẩn tức giận vứt bỏ đôi búa trong tay, cười vang nói : - Ha ha... hôm nay lão phu quả đã gặp phải cao nhân xuất thế rồi, hãy tiếp chưởng! Mai Dao Lân cười khảy : - Chưởng lực khá lắm! Dứt lời song chưởng cũng đã đẩy ra. Huyết Kiêu Mạc Như Hải đã từng chứng kiến công lực của Mai Dao Lân, biết Bản Phủ Tiều Ẩn chắc chắn không đương cự nổi, bèn ngầm vận tụ công lực vào song chưởng. “Bùng” một tiếng vang rền, chưởng kình cuốn tung tuyết trắng, Bản Phủ Tiều Ẩn liên tiếp bật lùi bốn bước, thấy Mai Dao Lân vẫn đứng yên tại chỗ, biết qua chưởng này một đời anh danh đã trôi theo dòng nước chảy, bất giác râu tóc dựng đứng. Đột nhiên Huyết Kiêu Mạc Như Hải tung mình lao tới, từ bên hông vung chưởng tấn công Mai Dao Lân. Mai Dao Lân chẳng ngờ có vậy, theo bản năng thụp người xuống, chưởng phong lướt qua trên đầu, xô đến trước ngực Sanh Thiên Tẩu. Sanh Thiên Tẩu vốn thiên khích đa nghi, đang khi đối diện với đại địch thế này lẽ nào lại không phòng bị, Mai Dao Lân vừa thụp xuống, lão ta đã tung chưởng đón tiếp. “Bùng” một tiếng rền rĩ, Huyết Kiêu đã bị đẩy bật lùi ba bước, rơi xuống đất chưa rõ việc gì xảy ra, bên tai đã nghe tiếng quát vang : - Ngươi cũng tiếp lão phu một chưởng xem thử! Dứt lời một luồng hàn phong đã ập đến chỉ thấy Huyết Kiêu lẹ làng thụp xuống, hai chân chỏi mạnh, lộn ngược ra sau một vòng, cơ hồ hoàn toàn bằng vào phản ứng bản năng tránh khỏi một chưởng. Bảy tám đại hán thấy cuộc chiến đã bùng nổ, trong tiếng quát vang liên hồi, cùng lao bổ vào Sanh Thiên Tẩu. Huyết Kiêu Mạc Như Hải quay sang vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn trầm giọng nói : - Hôm nay nhất quyết không thể buông tha những người này, tiến lên! Bản Phủ Tiều Ẩn đưa mắt nhìn Vạn Lý Hồng nói : - Y nói rất đúng, không thể để cho tiểu tử này sống được. Vạn Lý Hồng hiểu ý chồng gật đầu : - Vậy chúng ta động thủ nhanh lên! Hai người vừa định ra tay bỗng nghe có tiếng cười vang : - Ha ha, tiểu tử... Sách Siêu mỗ không chấp thù cũ đến giúp ngươi một tay đây. Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng. Ngạc Nhị Lang Sách Siêu và Cùng Thánh Phú Bách Vạn đã đáp xuống hiện trường, theo sau là một lão nhân tóc đen và một thiếu niên anh tuấn. Bản Phủ Tiều Ẩn liền chững người quay lại, bất giác lặng người, lạnh lùng cười nói : - Thì ra là Tam bảo chủ Ngân Long bảo với hai vị công tử, hàn xá của Tây Môn Kỳ thật vinh dự được ba vị giá lâm. Lão nhân tóc đen mặt trơ lạnh nói : - Các hạ nên biết Mai Dao Lân chính là ngoại tôn của lão phu. Bỗng, tiếng lạnh lùng của Mai Dao Lân từ trong trận đấu vang lên : - Sách Siêu, Mai mỗ không cần đến người của Ngân Long bảo. Bản Phủ Tiều Ẩn nghe vậy cười khảy nói : - Ngân Long bảo xưa nay chỉ xét người qua võ công, chưa từng nghe nói đến việc nhìn nhận thân thích bao giờ, tôn giá đến đây chỉ vì Mai Dao Lân là ngoại tôn thôi ư? Lão nhân tóc đen thẳng thắn : - Còn một mục đích khác, cũng giống như các vị, điều khác nhau là Ngân Long bảo muốn đưa Quận chúa về nước. Vạn Lý Hồng cười khảy : - Chỉ đơn thuần vậy thôi sao? - Đương nhiên là phải có trị giá, lão phu tưởng đâu là Vạn Tượng công tử đã cho hai vị biết dụng ý thật sự về việc sanh cầm Quận chúa rồi chứ! Thì ra ha ha... hai vị không biết nội tình. Hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn biến sắc mặt, ngay khi ấy đằng kia vang lên tiếng rú thảm khốc của Huyết Kiêu Mạc Như Hải. Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn giật mình kinh hãi, trên gương mặt trơ lạnh của lão nhân tóc đen cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, cơ hồ cùng một lúc, ba người ngoảnh nhìn về phía trận đấu. Chỉ nghe Ngạc Nhị Lang Sách Siêu sửng sốt nói : - Tiểu tử kẻ ngươi đánh chết có phải là Huyết Kiêu Mạc Như Hải không? Trên đất tuyết cách Mai Dao Lân ngoài sáu trượng, thi thể Huyết Kiêu Mạc Như Hải thất khiếu lưu huyết, và xung quanh cũng đầy rẫy máu tươi. Lão nhân tóc đen mặt thoáng qua một tia vui mừng, ánh mắt càng thêm thâm trầm, nhưng thiếu niên đứng cạnh lão thì lại lộ vẻ ganh tị. Mai Dao Lân ơ hờ quét mắt nhìn Ngạc Nhị Lang không đáp, cất bước đi về phía vợ chồng Bản Phủ Tiều ẩn, giọng sắc lạnh nói : - Tây Môn Kỳ hãy nhặt lấy bản phủ lên, các hạ phải biết là bây giờ là lúc giữ mạng chứ không phải lúc tỏ vẻ anh hùng. Ngạc Nhị Lang thấy Mai Dao Lân không đếm xỉa đến mình, tức giận nói : - Tiểu tử, mỗ nói ngươi có nghe không hả? Lão nhân tóc đen lạnh lùng tiếp lời : - Siêu nhi, hãy tránh sang một bên! Đoạn liền thay đổi thái độ, quay sang Mai Dao Lân dịu giọng nói : - Lân nhi, nghe nói ngươi ngộ hại, chẳng hay kẻ đã hãm hại ngươi là ai vậy? Mai Dao Lân lạnh nhạt đáp : - Tại hạ Mai Dao Lân không hề quen biết tôn giá, cứ gọi tên được rồi! Còn về việc Mai mỗ bị ai hãm hại, đó là việc riêng của Mai mỗ, không cần Ngân Long bảo phải nhọc tâm. Lão nhân tóc đen cố nén giận : - Lão phu là Thương Lãng Khách Sách Thanh, Tam bảo chủ Ngân Long bảo, hẳn là ngươi có biết lệnh tôn có mối quan hệ thế nào với Ngân Long bảo chứ? Tính ra lão phu chính là tam ngoại công của ngươi, xưa nay người của Ngân Long bảo không bao giờ chịu bị người hiếp đáp, hôm nay đã có mặt lão phu, mọi sự phải do lão phu giải quyết. Đoạn quay sang Ngạc Nhị Lang với Cùng Thánh Phú Bách Vạn nói : - Hai người hãy bắt lấy vợ chồng Tây Môn Kỳ cho lão phu! Hai người thoạt tiên sững sờ, song liền tức vâng lời, quay người đi về phía Bản Phủ Tiều Ẩn. Bản Phủ Tiều Ẩn cười khảy nói : - Lão phu cũng đang muốn lĩnh giáo xem Ngân Long bảo có tuyệt học cái thế gì, hai vị đến thật đúng vừa ý lão phu. Dứt lời liền vung tay toan xuất chưởng. Bỗng nghe Mai Dao Lân lạnh lùng quát : - Đứng lại, hai vị với lý do gì xuất thủ? Ngạc Nhị Lang ngớ ngẩn : - Tiểu tử, ngươi sao mà lôi thôi thế này? Lời nói của tam thúc mỗ, chả lẽ ngươi không nghe rõ hay sao? Mai Dao Lân đanh giọng : - Nếu hai vị biết thương tiếc tính mạng thì hãy đứng sang một bên, việc riêng của Mai mỗ, Mai mỗ tự giải quyết lấy, không cần làm phiền đến hai vị. Thương Lãng Khách Sách Thanh chau mày : - Mai Dao Lân ngươi cả gan dám mục vô tôn trưởng, người của Ngân Long bảo đến đây do lão phu lãnh đạo, ai dám không tuân mạng? Mai Dao Lân nhướng mày : - Mai Dao Lân đã sinh ra trong biến loạn, thưở bé sống tại nhà thúc phụ, lúc hiểu sự sống bên sư phụ, chẳng nhớ có ba vị ngoại công Bảo chủ gì ở Ngân Long bảo cả. Bằng không, bằng vào thế lực hùng mạnh của Ngân Long bảo, ai dám giết người phóng hỏa, mưu toan sát hại ngoại tôn họ? Mai Dao Lân này hiện chỉ mong nhớ mỗi một vị thân mẫu không rõ tung tích thôi, thù hận của mẹ con phải thay thế, Ngân Long bảo hẳn biết rõ một ngày nào đó Mai mỗ sẽ làm thế nào, Mai mỗ giờ đã nói rõ, tôn giá khỏi uổng phí tâm tư nữa, Mai mỗ không có một vị tôn trưởng thế này. Đoạn quay sang vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói : - Hai vị chuẩn bị động thủ đi, thời gian rất có hạn. Thương Lãng Khách Sách Thanh hít sâu một hơi không khí, cố nén lửa giận đứng lặng thinh. Thiếu niên áo bạc đứng bên không dằn được, nhướng mày tiến tới một bước quát : - Mai Dao Lân ngươi dám cả gan dám mục vô tôn trưởng thế này, cậy vào gì hả? - Mai mỗ cậy vào gì, các hạ không có quyền thắc mắc. Thiếu niên áo bạc tái mặt, vừa định xuất thủ, bỗng nghe Thương Lãng Khách Sách Thanh lạnh lùng nói : - Long nhi chớ đa sự! Hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn sớm đã đề tụ công lực vào song chưởng, sở dĩ họ chưa xuất thủ là mong Mai Dao Lân xung đột trước với người của Ngân Long bảo, nào ngờ Thương Lãng Khách hết sức tinh khôn, đã hiểu thấu tâm ý của họ, quát ngăn thiếu niên áo bạc. Cuộc chiến đã khó tránh khỏi, kéo dài thời gian cũng vô ích, lúc này bọn thủ hạ của Huyết Kiêu Mạc Như Hải đã gần bị Sanh Thiên Tẩu giết sạch, Bản Phủ Tiều Ẩn quát to : - Tiểu tử, hãy tiếp chưởng! Dứt lời chưởng đã bổ ra, Vạn Lý Hồng cũng liền buông tiếng quát vang, lao tới vung chưởng giáp công. Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn võ công tương đương với Vũ Nội song kỳ, hai người liên thủ xuất chiêu, uy lực thế nào đủ rõ. Tả hữu giáp công, bóng chưởng chặt chẽ như lưới, không một khoảng trống có thể tránh né. Mai Dao Lân thầm kinh hãi, trong tiếng huýt dài, đề khí vọt người lên không, xuyên khỏi lưới chưởng. Người lơ lửng trên không, chẳng có điểm tựa, nếu kẻ địch tấn công từ dưới lên khó thể tránh né, thiếu niên áo bạc thấy vậy liền lộ vẻ khinh bỉ, nhưng Thương Lãng Khách thì lại càng ra chiều nghiêm lạnh hơn. Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn vừa thấy Mai Dao Lân tự chui đâu vào đường chết, lòng mừng khôn xiết, liền cùng buông tiếng quát vang, vung chưởng công lên Mai Dao Lân. Trong tiếng cười khảy đầy sát khí, Mai Dao Lân người bỗng lộn vòng trên không, song chưởng vung ra tả hữu, liền thấy vô số bóng chưởng kèm theo tiếng rít gió kinh hồn từ trên ập xuống, rồi thì tiếng chưởng va chạm vang lên chát chúa, tuyết trắng như hai bức tường mỏng bắn sang hai bên, vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn cùng bật lùi sau bốn bước, Mai Dao Lân nhẹ nhàng hạ xuống đất, thần sắc hết sức bình thản và lạnh lùng đứng yên. Ngạc Nhị Lang Sách Siêu đưa mắt nhìn Cùng Thánh Phú Bách Vạn thắc mắc hỏi : - Lão tiểu tử, võ công trước kia của y đã cao thế này ư? Cùng Thánh Phú Bách Vạn lắc đầu : - Trước kia lão phu có thể đấu ngang ngửa với y, bây giờ... có lẽ mười Cùng Thánh cũng... Bỗng bỏ dở câu nói, chỉ không ngớt lắc đầu. Thiếu niên áo bạc vẻ khinh bỉ trên mặt đã mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc tột cùng. Mai Dao Lân giọng sắc lạnh nói : - Tây Môn Kỳ, hãy nhặt lấy song phủ dưới đất lên, đây là cơ hội cuối cùng của các hạ. Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn kể như thanh danh cả đời tiêu tan, mắt hai người giăng đầy tia máu, ghê rợn như quỷ dữ. Bản Phủ Tiều Ẩn phóng bước đến nhặt lấy đôi búa trên mặt đất, trầm giọng nói : - Mai Dao Lân, đây là tự ngươi chuốc lấy, giữa hai ta nhất định phải có một người nằm xuống đây. Dứt lời đã vung động song thủ, nhanh như chớp chia ra tả hữu bổ vào Mai Dao Lân. Hai chiếc búa nặng đến năm sáu mươi cân, vậy mà thi triển trong tay y trông nhẹ như cỏ lau, lưỡi búa sắc lạnh tạo thành hai vệt sáng trắng, trông thật kinh người. Mai Dao Lân lùi chéo sang bên ba bước, hữu chưởng thi triển chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo, bóng chưởng chập chờn xuyên qua bóng búa, công vào các yếu huyệt trước ngực Bản Phủ Tiều ẩn, nhanh nhẹn đến rợn người. Bản Phủ Tiều Ẩn kinh hoàng, vội triệt chiêu thu búa chuyển sang thế thủ, vừa kịp hóa giải chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo của Mai Dao Lân. Vạn Lý Hồng thấy chồng trong tay có búa mà vẫn bị đối phương áp đảo hồi chiêu tự bảo, lòng hết súc kinh hãi, vội từ nơi lưng cởi ra một dải lụa đỏ dài đến hai trượng, tung mình lao đến với chiêu Xích Hà Vạn Lý từ bên trái tấn công vào Mai Dao Lân, dải lụa đỏ duỗi thẳng ra như một ngọn côn dài, nhắm vai Mai Dao Lân điểm tới, ngay khi ấy Bản Phủ Tiều Ẩn vừa chuyển từ thế sang công, vung động song phủ bổ đến. Mai Dao Lân chẳng ngờ với thân phận như Vạn Lý Hồng mà lại âm thầm ra tay công kích, vừa định xuất chiêu đón tiếp song phủ của Tây Môn Kỳ thì dải lụa đỏ của Vạn Lý Hồng đã bay đến. Mai Dao Lân giật mình, vội triệt chiêu thu chưởng và lướt chéo sang bên tám bước, tránh khỏi dải lụa đỏ chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Thiếu niên áo bạc vẻ ganh tị trong mắt càng thêm dày đậm, và Thương Lãng Khách càng quyết tâm thu phục Mai Dao Lân hơn, còn Ngạc Nhị Lang Sách Siêu ngây ngẩn đứng tại chỗ. Mai Dao Lân tránh khỏi một chiêu, mắt rực sát cơ nói : - Hai người dù có muôn thác cũng không đủ hả niềm căm giận trong lòng Mai mỗ. Dứt lời đã lướt tới thi triển chiêu Huyền Võng Vô Biên vừa lúc vợ chồng Bản Phủ Tiều ẩn liên thủ công ra hai chiêu. Chỉ thấy ánh đỏ và bóng phủ rợp trời, Mai Dao Lân chẳng khác nào cá rơi vào sóng nước, thoáng cái mất dạng. Lúc này Cửu Hoàn Kiếm và Huyết Phụng phu nhân từ trong nhà lá đi ra, giữa hai người là Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh mặt đầy vẻ lo lắng, ba người đều tập trung ánh mắt vào trận chiến. Sanh Thiên Tẩu đã kết thúc cuộc chiến, lạnh lùng quét mắt nhìn những tử thi trên măt đất, quay người đi về phía này. Từ khi Vân Phụng Linh hiện thân, thiếu niên áo bạc đã đắm đuối nhìn vào gương măt kiều diễm của nàng như bị đá nam châm hút vậy, song Vân Phụng Linh chớ hề nhìn ngó đến y, chỉ quan tâm nhìn vào trận chiến. Thiếu niên áo bạc không dằn được đưa mắt nhìn Thương Lãng Khách, bỗng cất tiếng hỏi : - Vị cô nương kia phải chăng là Quận chúa nước Quy Phụng? Vân Phụng Linh giật mình ngoảnh sang nhìn, thì ra là một thiếu niên anh tuấn, mày kiếm mắt sao, tuổi chừng 20, 21 đang tươi cười nhìn nàng. Vân Phụng Linh lạnh lùng gật đầu : - Vâng, chính bổn cô nương! Đoạn lại đưa mắt nhìn vào trận chiến. Thiếu niên áo bạc thoáng cảm thấy thất vọng, nhưng chưa sờn lòng, cười nói : - Quận chúa có biết hoàn cảnh hiện nay của mình không? Vân Phụng Linh lúc này chỉ một lòng lo cho sự an nguy của Mai Dao Lân, bực mình xẵng giọng : - Bổn cô nương không biết! Trong khi nói không hề quay nhìn thiếu niên áo bạc. Thiếu niên áo bạc trước nay rất cao ngạo, nhưng hôm nay đứng trước Vân Phụng Linh hoàn toàn khác hẳn, chẳng chút tức giận nói : - Tại hạ là Ngân Dực Điêu Sách Long, đến đây chính là bảo vệ cho Quận chúa. Vân Phụng Linh không nhìn Ngân Dực Điêu Sách Long, lạnh lùng nói : - Bổn cô nương đã có Lân ca bảo vệ, không cần các hạ phải nhọc tâm. Ngân Dực Điêu Sách Long tưởng đâu chỉ cần báo ra danh hiệu, Vân Phụng Linh ắt sẽ kinh ngạc, nào ngờ nàng vẫn lạnh nhạt như trước, bất giác biến sắc mặt. Ngay khi ấy bỗng nghe Mai Dao Lân quát to : - Bồ Đề Thiền Phật! Đồng thời một bóng người xuyên qua ánh đỏ và bóng phủ vọt thẳng lên không, bóng chưởng rợp trời phủ trùm xuống, tốc độ nhanh đến chóng mặt. “Bùng, bùng” hai tiếng vang rền, kèm theo hai tiếng hự đau đớn, ánh đỏ và trắng vụt tan biến, hai bóng người văng bay ra xa ngoài bảy trượng, rơi xuống lăn dài trên đất tuyết. Hai bóng người dừng lại, Bản Phủ Tiều Ẩn và Vạn Lý Hồng gắng gượng đứng lên, sắc mặt hai người trắng bệch và miệng rỉ máu tươi. Mai Dao Lân lạnh lùng cười nói : - Hai vị có cần Mai mỗ động thủ nữa không? Cửu Hoàn Kiếm bỗng xót xa thở dài nói : - Tiểu tử hãy buông tha họ đi thôi! Vân Phụng Linh tung mình đến bên Mai Dao Lân quan tâm hỏi : - Lân ca có thọ thương không vậy? Mai Dao Lân cười : - Theo Linh muội thì họ đã thương được ngu ca chăng? Vân Phụng Linh nhoẻn cười : - Không, không ai đã thương Lân ca được cả. Đoạn nắm tay Mai Dao Lân khẽ nói : - Lân ca, khi nãy Lân ca đang giao chiến, bỗng có một lão đạo sĩ rất quái lạ từ trên mái nhà phóng xuống đã cứu tỉnh bá bá và sư phụ. Mai Dao Lân nắm tay nàng, chầm chậm quay người giọng nặng nề nói : - Đó là Điên đạo nhân! Đưa mắt nhìn Vũ Nội song kỳ nói tiếp : - Ta sống địch chết, ta còn địch mất, nếu như chúng ta đều yên tâm uống rượu vào, vậy thì hôm nay do ai an bài cho chúng ta? Cửu Hoàn Kiếm hổ thẹn thở dài : - Lão phu hiểu rồi! Có lẽ lão phu đã già, nhưng dù sao lão phu cũng thấy y tuy bất nhân, ta chẳng thể vô nghĩa. Mai Dao Lân đanh mặt : - Mai Dao Lân này lại nghĩ khác! Cửu Hoàn Kiếm ngớ người, bỗng cười to nói : - Tất nhiên ngay cả tính mạng của lão phu cũng do ngươi cứu, lẽ đương nhiên mọi sự phải do ngươi quyết định, lão phu chẳng qua chỉ đề nghị mà thôi. Mai Dao Lân vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan biến, quay sang vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn nói : - Hai vị hãy đến nơi khác mà an thân! Vân Phụng Linh rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Mai Dao Lân, nhưng trước Vũ Nội song kỳ từng có ơn cứu mạng hai người, nàng có thể nói gì đây? Nàng nhẹ nép vào lòng Mai Dao Lân, nắm lấy tay chàng xiết chặt, như muốn nói là nàng rất thông cảm cho nỗi khổ tâm của chàng. Cửu Hoàn Kiếm lại ngẩn người, sự quyết định của Mai Dao Lân quá đột ngột bất ngờ, khiến lão không dám tin đó là sự thật. Bản Phủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói : - Mai Dao Lân đó không phải là bổn ý của ngươi chứ? Mai Dao Lân giọng sắc lạnh : - Bất kể là ý của ai thì hai vị cũng đã giữ được tính mạng, còn sau này thì lại khác, nếu như có cơ hội gặp lại. Từ khi chứng kiến cử chỉ thân mật và quan hoài của Vân Phụng Linh đối với Mai Dao Lân. Ngân Dực Điêu Sách Long càng thêm ganh hận Mai Dao Lân, nghe vậy thầm nhủ : - Ngươi buông tha cho họ nhưng ta cứ không buông tha, có giỏi thì ngươi cứ đối địch với Ngân Long bảo. Cửu Hoàn Kiếm buông tiếng thở dài trĩu nặng nói : - Như vậy rất đúng! Tây Môn huynh kể từ nay giữa hai ta đã dứt tình đoạn nghĩa, nếu còn có ngày sau gặp lại nhau, hai ta sẽ như người xa kẻ lạ, hai vị đi đi! Bản Phủ Tiều Ẩn thoáng đỏ mặt xấu hổ, song chỉ trong khoảnh khắc đã bị vẻ tức giân khỏa lấp, cười vang nói : - Tây Môn mỗ lẽ ra phải cảm tạ lòng độ lượng của Song kỳ, nhưng ngặt nỗi từ nay hai vợ chồng này đã thân bại danh liệt, hai ta đều là người trong giới võ lâm, hiểu rất rõ sự quan trọng của danh vọng đối với bản thân, vì vậy Tây Môn Kỳ trước đây kể như đã chết, mai này tái hiện giang hồ, vợ chồng Tây Môn Kỳ sẽ là sứ giả hận thù. Huyết Phụng phu nhân tiếp lời : - Bất kể hai vị nghĩ và làm thế nào đó cũng là chuyện mai sau, bọn này không hề có ý định hại hai vị, mà hai vị tự chuốc lấy sự diệt vong. Thôi, hai vị đi đi! Vạn Lý Hồng cười khảy : - Một ngày nào đó các vị sẽ hối hận! Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn quay người vừa định bỏ đi, Ngân Dực Điêu Sách Long bỗng cười khảy nói : - Người của Ngân Long bảo xưa nay không bao giờ để ai bị xúc phạm hai vị ra đi dễ dàng vậy ư? Bản Phủ Tiều Ẩn chững bước trầm giọng nói : - Các hạ muốn đưa tiễn một đoạn đường hay sao? - Đúng vậy, Sách Long chính là có ý ấy! Dứt lời đã nhanh như chớp vung tay chộp vào ngực Bản Phủ Tiều Ẩn, chiêu thức hết sức quái dị. Bản Phủ Tiều Ẩn lúc này nội thương chẳng nhẹ, hơn nữa y cũng chẳng phải địch thủ của Sách Long, làm sao có thể tránh thoát? Trong cơn thịnh nộ, song chưởng dồn hết tàn lực vung ra. Thốt nhiên trong tiếng cười ghê rợn, chợt thấy bóng trắng nhấp nhoáng, rồi thì “bốp” một tiếng giòn giã, Ngân Dực Điêu Sách Long lùi sau hơn trượng, cổ tay đau nhói, kinh hãi ngước mắt nhìn, bất giác giận tái mặt, thì ra người hóa giải một trảo của y chính là Mai Dao Lân. Mai Dao Lân quay nhìn Bản Phủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói : - Tôn giá đi đi! Trước mặt Vân Phụng Linh, Ngân Dực Điêu Sách Long đâu nhẫn nhịn được nỗi nhục này, cười khảy nói : - Hai vị muốn đi khỏi đây rất dễ, nhưng phải hạ được Sách Long này. Mai Dao Lân khinh bỉ tiếp lời : - Các hạ chớ nên không biết điều, thành thật mà nói, các hạ chưa đủ tư cách ngông cuồng trước mặt Mai mỗ. Thương Lãng Khách bỗng trầm giọng nói : - Dao Lân, võ công của ngươi có lẽ cao hơn cựu cựu ngươi, nhưng bối phận của y cao hơn ngươi, ngươi dám làm gì y nào? - Cựu cựu ư? Ha ha... tại hạ đã nói rồi, tại hạ họ Mai, còn các ngươi họ Sách, thân mẫu của Mai Dao Lân họ Hoa, dựa vào đâu liên kết mối quan hệ thân thích này chứ? Mai Dao Lân ngưng cười, nhướng mày gằn giọng nói : - Tôn giá hãy xem Mai mỗ có dám làm gì hay không, hai vị đi đi! Bản Phủ Tiều Ẩn chẳng phải kẻ tham sinh uý tử, song lúc này y có sự toan tính riêng, bèn lặng thinh cùng Vạn Lý Hồng cất bước bỏ đi. Thương Lãng Khách hết sức bẽ bàng, chau mày nói : - Siêu nhi hãy liên thủ với ca ca, bắt lấy hai người ấy cho ta! Sự việc hết sức rõ ràng y bảo Ngạc Nhị Lang Sách Siêu ra tay, hiển nhiên không phải thật sự vì bắt giữ hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn. Ngạc Nhị Lang gầm vang : - Siêu nhi tuân lệnh! Dứt lời đã tung mình đến bên Ngân Dực Điêu Sách Long. Cửu Hoàn Kiếm tức giận buông tiếng cười dài nói : - Lão phu cũng xin dự vào một phần! Bỗng Sanh Thiên Tẩu cười khảy nói : - Việc của tiểu chủ lão phu, không cần kẻ khác tham dự vào. Đoạn sải bước đi tới phía Mai Dao Lân. Mai Dao Lân lo sợ cho sự an nguy của Vân Phụng Linh, ngoảnh lại nói : - Thiên Hồng hãy hộ vệ cho Phụng Linh cô nương! Sanh Thiên Tẩu ngẩn người, chợt hiểu ra đưa mắt nhìn Thương Lãng Khách, dừng chân đứng cạnh Vân Phụng Linh, cung kính nói : - Thiên Hồng tuân mạng! Thương Lãng Khách kinh hãi thầm nhủ : - Hắn tuổi còn trẻ mà hành sự cẩn trọng như thế này, nếu hắn sống trên cõi đời thật khiến người khó có thể yên tâm. Ngân Dực Điêu Sách Long thấy có thúc phụ hậu thuẫn, liền hướng về phía vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn đang bước đi lạnh lùng quát : - Hai người đứng lại ngay! Ngạc Nhị Lang Sách Siêu cũng gầm to : - Không thì mỗ phải động thủ đấy! Bản Phủ Tiều Ẩn thầm cười khảy, vẫn chậm rãi tiến bước. Ngân Dực Điêu Sách Long đảo mắt nhìn quanh, bỗng buông tiếng quát vang, tung mình lao về phía vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn, ngầm vận tụ công lực vào hai tay nhưng không xuất thủ. Ngạc Nhị Lang lòng dạ thẳng ngay, thấy vậy tưởng đâu ca ca đuổi theo hai người thật, vội buông tiếng gầm vang, cũng liền tung mình lao về phía vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn. Ngân Dực Điêu có dụng tâm riêng, nên võ công y tuy cao hơn Sách Siêu và động thân trước, song lại không nhanh bằng Sách Siêu. Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, hữu chưởng quét mạnh về phía Sách Siêu, mượn sức quay người về phía Ngân Dực Điêu Sách Long. Ngay khi Mai Dao Lân xuất chưởng nghênh đón Sách Siêu, Sách Long ở trên không sãi rộng hai tay, hai cánh tay áo to tung bay theo gió hệt như đôi cánh hạc, trong khi bay sà xuống, hai cánh tay bỗng quét mạnh ra, liền thấy một chòm mưa bạc phủ chụp xuống đầu Mai Dao Lân, tỏa rộng đến hơn một trượng. Mai Dao Lân ngước lên vừa định xuất chưởng, chợt thấy ánh bạc lấp lóa trên đầu, cả kinh chẳng kịp suy nghĩ, vội tung mình phóng ngược ra sau. Tuy nhiên mục đích của Sách Long không phải chỉ lấy mạng Mai Dao Lân, mà còn muốn hạ sát cả vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn để biểu lộ oai phong trước mặt Vân Phụng Linh và hạ nhục Mai Dao Lân, nên khi Mai Dao Lân tránh ám khí, y đã tung mình lao nhanh về phía vợ chồng Tây Môn Kỳ. Sách Siêu bị Mai Dao Lân một chưởng đẩy lùi ra xa, chẳng hiểu vì sao chàng lại như vậy, y sợ vợ chồng Tây Môn Kỳ trốn thoát, vội la to : - Tiểu tử, mỗ đâu có đánh nhau với ngươi, sao ngươi lại ra tay đánh mỗ? Dứt lời lại tung mình đuổi theo vợ chồng Tây Môn Kỳ, bởi sợ Mai Dao Lân lại ra tay ngăn cản, bèn lớn tiếng nói : - Tiểu tử, lần này mỗ cũng không phải đánh nhau với ngươi, hãy tránh ra mau. Lúc này Sách Long đã lao đến sau lưng vợ chồng Tây Môn Kỳ, trong tiếng quát vang, song chưởng đã tung ra và lớn tiếng nói : - Hãy nằm xuống ngay! Thốt nhiên một tiếng cười sắc lanh vang lên, ngay khi vợ chồng Tây Môn Kỳ định lách tránh và chưởng phong của Sách Long sắp đến nơi, Mai Dao Lân đã từ trên không đáp xuống giữa ba người. Sách Long giật mình, ý nghĩ chưa kịp xoay chuyển, đã nghe Mai Dao Lân quát to : - Bồ Đề Thiền Phật! Liền theo đó là một mạng lưới chưởng đã phủ chụp xuống. Sách Siêu thấy vậy kinh hoàng, vội hít vào một hơi không khí chững bước. Ngay khi ấy bỗng nghe Thương Lãng Khách hét to : - Long nhi lui mau... Đồng thời một bóng xám đã lao nhanh đến song đã muộn, chỉ nghe Sách Long “hự” lên một tiếng đau đớn, người văng bắn ra xa hơn ba trượng, sóng soài nằm úp trên đất tuyết. Thương Lãng Khách cả kinh, chẳng màng đến Mai Dao Lân, vội lao nhanh theo Sách Long, cúi xuống bồng y lên, chỉ thấy y mặt mày trắng bệch, khóe môi tuôn máu xối xả, vội đưa tay sờ tim, đoạn mới thở phào yên tâm. Ngạc Nhị Lang Sách Siêu và Cùng Thánh Phú Bách Vạn cũng theo sau đến, đồng thanh hỏi : - Không hề gì chứ? Thương Lãng Khách Sách Thanh mặt lạnh như sương, trầm giọng nói : - Phú Bách Vạn hãy bồng lấy y! Siêu nhi lấy Hộ Tâm đơn của bổn bảo cho ca ca uống ba viên nhanh lên. Trao Sách Long cho Phú Bách Vạn xong, Thương Lãng Khách mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân, sải bước tiến tới, trầm giọng nói : - Tiểu súc sinh thật là mục vô tôn trưởng, lão phu bao lần cất nhắc ngươi bởi thấy ngươi trẻ tuổi vô tri, chẳng ngờ ngươi càng lúc càng xấc xược thế này. Mai Dao Lân cười khảy : - Tôn trưởng? Mai mỗ không hiểu tại sao tôn giá lại nói ra miệng được. Trong ấn tượng của Mai mỗ, Ngân Long bảo là một nơi rất đáng ghê tởm, vì muốn thỏa mãn dã tâm xưng bá võ lâm, ba lão gian hùng các người đã tàn nhẫn phá tan gia đình kẻ khác, nếu Mai Dao Lân này mà có thân thích nhu các người thì thật vô cùng nhục nhã. Thương Lãng Khách giận quá cười vang : - Ha ha... có dũng khí lắm! Súc sanh những lời ấy ngươi nên nói trước mặt phụ thân ngươi mới phải! Mai Dao Lân mắt lóe sát cơ : - Khi nào gặp gia phụ, Mai mỗ sẽ hỏi ông ấy về tung tích của mẫu thân, chỉ cần ông ấy có thể cho biết, có thể giải thích rõ ràng, Mai mỗ sẽ kể lại với ông tất cả những gì Mai mỗ đã làm ngày hôm nay, nếu ông ấy dám bảo là Mai mỗ sai, Mai mỗ sẽ với máu tươi trên cổ để rửa sạch lỗi lầm hôm nay. Trong đêm lạnh bỗng vang lên một tiếng thở dài đau xót, tuy khá to nhưng không một ai nghe thấy, bởi đây là lần đầu tiên Vũ Nội song kỳ và Vân Phụng Linh mới được nghe nói về thân thế của Mai Dao Lân, mặc dù họ chưa hiểu hết nội tình, song ít ra họ cũng đã biết thân mẫu chàng hiện chẳng rỏ tung tích, người đàn bà cùng phụ thân chàng ở tại nước Quy Phụng không phải là thân mẫu chàng, đó thật là một điều vô cùng đau xót của Mai Dao Lân. Sanh Thiên Tẩu thơ thẩn nhìn bóng sau lưng Mai Dao Lân, lẩm bẩm nói : - Công tử quả không nói sai, Thiên Hồng không phải kẻ bất hạnh trên đời, ít ra Thiên Hồng cũng có song thân nuôi dưỡng nên người, cái mà Thiên Hồng có được vẫn nhiều hơn công tử. Thương Lãng Khách bị Mai Dao Lân vạch trần tì vết, tức giận quát : - Súc sanh ngươi muốn chết. Dứt lời đã vung chưởng tấn công Mai Dao Lân. Mai Dao Lân lúc này đã động sát cơ, lách người tránh khỏi chưởng lực hung mãnh của Thương Lãng Khách và liền với chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo phản công. Thương Lãng Khách vốn là cao thủ bậc nhất trong Ngân Long bảo, võ công hơn xa Sách Long và Sách Siêu, thấy chiêu không lùi mà còn tiến tới, liên tiếp tung ra 27 chưởng. Mai Dao Lân xuất thủ nhanh như chớp, hoàn toàn không có ý lui tránh, một mực tấn công quyết liệt với tuyệt học Huyền Vũ bí kíp. Ngoại trừ Cùng Thánh và Ngạc Nhị Lang đang bận cứu chữa cho Sách Long, tất cả mọi người đều hồi hộp theo dõi cuộc chiến. Thân thủ hai người đều nhanh như tia chớp, chỉ có thể phân biệt ra họ qua hai cái bóng xám và trắng trong gió tuyết. Lúc này một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang đứng ngoài xa, gác trên vai một chiếc áo da diêu quý giá, sớm đã rón rén rời khỏi. Sanh Thiên Tẩu chăm chú theo dõi chiêu thức của Mai Dao Lân, lẩm bẩm : - Mai công tử lặp đi lặp lại ba chiêu trong Huyền Vũ bí kíp quyển thượng mà không dùng đến ba chiêu trong quyển hạ, vì sao thế nhỉ? Sách Thanh phá được ba chiêu ấy để tự bảo mà còn có thể phản công, đủ thấy mình không phải địch thủ, võ học của Ngân Long bảo quả là cao thâm khôn lường. Vân Phụng Linh bỗng lo lắng hỏi : - Sư phụ thấy Lân ca có thể thắng hay không? Chúng ta có cần giúp Lân ca một tay hay không? Huyết Phụng phu nhân trầm ngâm : - Khó mà biết được, võ công của Ngân Long bảo rất đặc dị, Sách Long lại là một trong Ngân Long tam bảo, rất khó mà tiên liệu. Vân Phụng Linh vốn đã không có niềm tin, nghe vậy càng thêm lo lắng hỏi : - Vậy chúng ta hãy mau giúp Lân ca mau, kẻo vạn nhất... Nàng không dám nói tiếp, đưa tay rút trường tiên nơi lưng. Bỗng Sanh Thiên Tẩu lạnh lùng nói : - Trên cõi đời này không có ai là địch thủ của công tử, cô nương lo gì kia chứ? Vân Phụng Linh thấy Sanh Thiên Tẩu giọng nói lạnh nhạt, như không hề quan tâm, tức giận xẵng giọng : - Bổn cô nương đâu có nhờ lão giúp đỡ, việc gì đến lão? Đoạn rút phắt trường tiên xuống, vừa định tung mình lao ra. Sanh Thiên Tẩu nhanh như chớp vung tay, chộp lấy cổ tay nàng lạnh lùng nói : - Cô nương hãy xem tiếp đi! Vân Phụng Linh vừa định cất tiếng mắng, bỗng nghe Mai Dao Lân quát to : - Bồ Đề Thiền Phật! Sanh Thiên Tẩu nghe vậy liền buông tay ra, Vân Phụng Linh vội ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bóng chưởng rợp trời phủ trùm xuống Sách Thanh, bóng chưởng nhiều và tốc độ nhanh khác hẳn với cùng một chiêu mà chàng đã thi triển trước đó. Lão đạo sĩ đứng ngoài xa bỗng lấy áo da trên vai xuống, tung mình lướt nhanh về phía này. Thương Lãng Khách Sách Thanh vừa thấy chiêu này hoàn toàn khác trước, uy lực hung mãnh kinh người, bất giác rúng động cõi lòng, song chưởng đưa lên nhưng không có khoảng trống xuất thủ, giờ mới biết không sao phá giải được chiêu chưởng của đối phương, bất giác bàng hoàng kinh hãi. Tuy nhiên dẫu sao lão cũng là người từng trải nhiều trận chiến, tuy kinh hoàng nhưng lòng bất loạn, xuôi theo ép lực từ trước ập đến, ngã người ra sau và phóng vọt ra xa hơn hai trượng, chỏi chân đứng bật dậy, tưởng là đã thoát khỏi vòng nguy hiểm. Ngờ đâu y vừa mới đứng thẳng người, bỗng nghe Mai Dao Lân quát : - Nơi đây không còn chỗ cho tôn giá đứng chân nữa đâu! Dứt lời chưởng kình đã xô đến trước mặt, Thương Lãng Khách Sách Thanh nằm mơ cũng chẳng ngờ chàng nhanh đến vậy, không còn kịp vung chưởng đón đỡ nữa, và ngã người phóng lui cũng đã quá muộn, sắc mặt liền tức trở nên xám ngắt. Ngay khi ấy bỗng nghe một tiếng cười dài nói : - Hai chân chiếm đất không nhiều, để cho y đứng cũng đâu hề gì! “Bùng” một tiếng vang rền, bóng người theo tuyết trắng nhập vào nhau rồi tách ra ngay, trước mặt Thương Lãng Khách đã có thêm một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ và áo vá trăm mảnh, trên mặt đất trước lão đạo sĩ có bốn dấu chân sâu, còn Mai Dao Lân thì lướt lùi ra sau ba thước đứng yên. Lão đạo sĩ ung dung cười nói : - Lão đạo sĩ này đã quấy nhiễu đấu hứng của hai vị rồi! Mai Dao Lân giọng sắc lạnh : - Điên đạo nhân, tôn giá đến thật đúng lúc, Nhâm Thiên Tùng có đi cùng không? Thương Lãng Khách giả vờ bực tức nói : - Đạo trưởng pháp hiệu xưng hô thế nào? Tuổi tác cao như đạo trưởng, hẳn cũng là người từng trải trên chốn giang hồ, chả lẽ... Lão đạo sĩ cười ngắt lời : - Lưỡng hổ tương tranh ắt có một thương vong, huống hồ hai người lại là tổ tôn (ông cháu) với nhau. Thương Lãng Khách cười khảy : - Lòng dạ đạo trưởng hiền từ quá! Xin thứ cho Sách mỗ mắt kém, chẳng hay đạo trưởng hiệp hiệu xưng hô thế nào? Lão đạo sĩ toét miệng cười : - Mọi người đều bảo lão đạo sĩ này điên khùng bất thường, nên gọi là Điên đạo nhân, còn về danh tánh thật thì ngay cả bản thân lão đạo sĩ này cũng chẳng nhớ nữa, so ra lão đạo sĩ này còn tệ hơn thí chủ nhiều, trên cõi đời đâu có ai ngay cả danh tánh mình cũng chẳng nhớ, đúng không nào? Thương Lãng Khách vốn chẳng tin Mai Dao Lân đã từng gặp gỡ Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng, nên cũng không tin lão đạo sĩ này chính là một trong ba vị cao nhân thần kỳ trong võ lâm hồi sáu mươi năm trước, giờ nghe đối phương tự báo ra, bất giác rúng động cõi lòng thầm nhủ : - Trong ba người Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái và Điên đạo nhân, lão đạo sĩ này là khó đối phó nhất, y cả đời trừ bạo an lương, chống đối bất công, do bởi không sợ cường quyền, không thỏa hiệp với bất kỳ bang phái nào, nên mới có tên là Điên đạo nhân. Sự việc hôm nay, hẳn là y đã nghe và trông thấy hết, đành rằng mình chưa chắc bại dưới tay y, nhưng mình không phải là địch thủ của y, ở đây lâu chỉ có hại vô ích, nên rời khỏi sớm là hơn. Nghĩ đoạn, thái độ liền trở nên hòa nhã, cười trơ khấc nói : - Sách mỗ được gặp đạo trưởng tại đây hôm nay thật là tam sinh hữu hạnh! Đạo trưởng đã ra mặt, Sách mỗ cũng không tiện tranh cường, vị nể đạo trưởng, Sách mỗ bỏ qua việc hôm nay vậy. Điên đạo nhân thầm cười khảy, ha hả cười nói : - Vậy là Tam bảo chủ đã vị nể lão đạo sĩ này ư? Lão đạo cả đời bị người mắng chửi, chưa bao giờ nghe được lời nói tốt đẹp, chứ đừng nói vị nể lão đạo, ha ha... đây thật là tam sinh hữu hạnh. Thương Lãng Khách biết đối phương có ý mỉa mai, song tình thế trước mắt bất lợi, không dám phát tác, đành giả dại cười nói : - Đạo trưởng đã quá lời rồi! Đạo trưởng là bậc kỳ nhân trong võ lâm, ai dám không vị nể? Đêm nay Sách mỗ còn bận việc khẩn cấp, bây giờ xin cáo từ, những mong đạo trưởng hôm nào rảnh rỗi, hãy đến chơi Ngân Long bảo một phen, Sách mỗ xin đắc tội. Đoạn vòng tay thi lễ, quay người quát : - Đi nào! Mai Dao Lân nhướng mày, vừa định quát ngăn, bỗng nghe Điên đạo nhân nói : - Mai thí chủ có muốn nghe điều bí mật về Phong Lôi động không? Mai Dao Lân cười khảy : - Mai mỗ không có thời gian! Đoạn cất bước đi về phía Thương Lãng Khách Sách Thanh. Điên đạo nhân thoáng biến sắc mặt, đột nhiên lao tới vung chưởng tấn công Mai Dao Lân và quát : - Tiểu tử kia, trên cõi đời ai dám không tuân lời lão đạo này? Mai Dao Lân sửng sốt, liền tức giận quát vang, vung chưởng đón tiếp. Điên đạo nhân tự biết không phải địch thủ, chỉ thi triển thân pháp giữ chân Mai Dao Lân, ít khi xuất chiêu hoàn kích. Thương Lãng Khách thấy vậy động tâm thầm nhủ : - Điên đạo nhân rõ ràng là có lòng vì mình, nếu không rời khỏi đây ngay lúc này, lát nữa muốn bỏ đi thật chẳng phải dễ dàng. Y quả là người hiểm độc, biết rõ Điên đạo nhân đã vì mình mà động thế với Mai Dao Lân, vậy mà không ra tay giúp sức, lại ung dung bỏ đi. Sanh Thiên Tẩu vốn định ngăn cản, nhưng lại sợ Vân Phụng Linh gặp bất trắc để rồi bị Mai Dao Lân quở trách, đành để mặc nhóm Thương Lãng Khách bỏ đi. Điên đạo nhân liếc mắt nhìn thấy nhóm Thương Lãng Khách đã đi khỏi, bỗng tung mình ra khỏi vòng chiến quát : - Mai tiểu tử, dừng tay! Mai Dao Lân dừng tay, ngoảnh ra sau lạnh lùng nói : - Thiên Hồng, sao lại để cho họ bỏ đi? Sanh Thiên Tẩu nhướng mày như hết sức bất mãn, nhưng lập tức hiểu ra tâm trạng lúc này của Mai Dao Lân, vẻ bất mãn liền tan biến, khom mình thấp giọng nói : - Thiên Hồng chỉ lo tuân theo lời dạy bảo của công tử, hộ vệ cho Vân cô nương, nên đã khinh suất để cho kẻ địch bỏ đi, vạn mong công tử lượng thế cho. Mai Dao Lân thở dài : - Lão chẳng có gì sai cả! Điên đạo nhân cười : - Đi khỏi rồi là tốt! Mai Dao Lân cười khảy : - Bởi các hạ không nghĩ đến hoàn cảnh của mình nên mới nói vậy... Điên đạo nhân chau mày trầm giọng nói : - Tiểu tử, ngươi dám giết y thật sao? Ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa? Mai Dao Lân lúc này lòng hết sức khích động, nghe vậy cười vang nói : - Mai Dao Lân không dám giết y, chả lẽ sợ Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái, Điên đạo nhân các người hay sao? Điên đạo nhân không chút tức giận, trái lại còn hòa nhã hơn nói : - Tiểu tử, ngươi hãy bình tĩnh, khích động rất dễ gây sai lầm, ngươi là người thông minh hẳn không bao giờ bất chấp luân thường đạo lý, đúng chăng? Mai Dao Lân tảng lờ, giọng mỉa mai : - Phải chăng các hạ biết nhiều hơn Mai mỗ? Điên đạo nhân thản nhiên : - Đúng vậy, lão đạo này quả là biết nhiều hơn ngươi, hiện nay vận mệnh của toàn võ lâm gắn liền với nhà họ Mai, và cũng kể như gắn liền với ngươi. Mai Dao Lân cười khảy : - Do đó Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái, Điên đạo nhân các ngươi lo nghĩ cho toàn võ lâm bắt buộc phải diệt trừ Mai mỗ chứ gì? Điên đạo nhân lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ điên khùng nữa, hiền từ lắc đầu nói : - Tiểu tử tuổi ngươi còn trẻ đã phải gánh vác quá nặng nề rồi, nếu bảo diệt trừ ngươi thì thật là thậm tệ, nhưng ngươi cần phải thật bình tĩnh, cho dù ngươi hận thấu xương Ngân Long bảo, nhưng ngươi chẳng thể không nhìn nhận phụ thân, mà lệnh tôn lại là nghĩa tế của Ngân Long tam Bảo chủ, giả sử lệnh tôn ra mặt tìm ngươi, ngươi sẽ xử trí ra sao? Quy thuận họ hay là hạ sát phụ thân? Mai Dao Lân rúng động cõi lòng, buột miệng nói : - Gia phụ hiện đang ở tận nước Quy Phụng. Điên đạo nhân nghiêm giọng : - Nếu lão đạo này suy đoán không lầm, hiện lệnh tôn đã cùng Võ Thừa Vân Bạch Phi suất lĩnh cao thủ nước Quy Phụng đến Ngân Long bảo rồi, đó chính là nguyên nhân khiến Vạn Tượng công tử đã phải khẩn cấp sanh cầm Vân cô nương, bởi nàng ta có thể dùng để uy hiếp Võ Thừa Vân Bạch Phi, phụ thân nàng ta, đó cũng là nguyên nhân khiến Ngân Long bảo phải bảo vệ Vân cô nương. Mai Dao Lân mặt co giật đầy đau khổ, không mục đích hỏi : - Vì sao các hạ lại nói ra những điều ấy? Mai mỗ đâu có quen biết các hạ. Điên đạo nhân buông tiếng thở dài trĩu nặng : - Tiểu tử, lão đạo này đã tăng thêm gánh nặng tinh thần cho ngươi, nhưng không hề có hại, bởi ngươi có thể sớm nghĩ ra đối sách, trên đời không có bậc cha mẹ không phải, Ngân Long bảo hiểu rất rõ đạo lý ấy. Tiểu tử, ngươi đừng quên là vận mệnh của toàn thể võ lâm hiện nay chỉ lệ thuộc vào một mình ngươi thôi. Mai Dao Lân giọng chua chát : - Mai mỗ đến đâu là nơi đó có đổ máu, có người táng mạng, chẳng hay gì là võ lâm, gì là vận mệnh cả! - Nhưng tất cả đều lệ thuộc vào ngươi, Vạn Tượng công tử đành rằng đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn nữa là ngươi bị Ngân Long bảo khống chế. Muốn xây dựng trước hết cần phá hoại. Tiểu tử hãy cố gắng vận dụng trí tuệ của mình, Ngân Long bảo sẽ không dùng vũ lực đối phó với ngươi nữa đâu. Mai Dao Lân hít sâu một hơi, dằn nén nỗi lòng bấn loạn, lạnh lùng nói : - Vậy là kể như tôn giá đã giúp Mai mỗ, nhưng hẳn là tôn giá nhận thấy trong võ lâm hiện nay, Mai Dao Lân này là cánh yếu hơn hết. - Ha ha... cho nên người đời mới gọi lão đạo này là Điên đạo nhân! Tiểu tử mai sau chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, mong là một ngày nào đó người đời sẽ không còn nghĩ lão đạo này điên khùng nữa, ha ha... Trong tiếng cười dài đã tung mình lướt đi, thoáng chốc đã mất dạng trong đêm tuyết tĩnh mịch. Mai Dao Lân khóe môi nở nụ cười kỳ dị, giọng chua cay nói : - Một người thật xứng đáng là trang anh hùng, có lẽ không bao giờ được người đời hiểu cho, chỉ có bọn đại hiệp sĩ mưu danh cầu lợi. Vân Phụng Linh đi đến bên Mai Dao Lân dịu dàng nói : - Lân ca hẳn là đau khổ lắm phải không? Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta có thể từ từ tìm cách giải quyết. Mai Dao Lân nhếch môi cười, đưa tay vén làn tóc rối trước trán nàng, bình thản nói : - Linh muội, ngu ca từ khi xa rời người đã nuôi dưỡng mình, trong tám năm qua, ngu ca đã hiểu quá nhiều rồi, con tim của ngu ca có lẽ không còn bình thường như mọi người nữa. Vân Phụng Linh buồn bã cuối đầu, giọng não nề : - Không thể vậy được, có lẽ gánh nặng trong bao năm qua đã dằn vặt Lân ca đến độ mất đi vẻ vui buồn như người bình thường, bởi Lân ca muốn một mình gánh vác tất cả, một chút cũng không chịu chia sớt cho người khác, thậm chí kể cả tiểu muội. Mai Dao Lân ngây ngẩn nhìn nàng, chàng thật lấy làm lạ tại sao nàng nhận thấy nhiều điều như vậy. Chàng mỉm cười nói : - Linh muội, ngu ca chỉ muốn nhìn thấy Linh muội vui cười thôi! Không phải sao? Linh muội là một người con gái ngây thở hồn nhiên sao mà! - Tiểu muội chỉ mong có thể làm được gì đó cho Lân ca, thậm chí chút ít cũng được, nhưng mà... Mai Dao Lân nhẹ nhàng vỗ vai nàng : - Ở đây lạnh và ngột ngạt quá, sao chúng ta không vào trong nhà nghỉ ngơi? Câu nói ấy đã kéo mọi người trở lại hiện thực, Cửu Hoàn Kiếm nhìn Huyết Phụng phu nhân, giọng nặng nề nói : - Y hãy còn là một đứa trẻ, sự an bài của trời cao thật quá bất công. Huyết Phụng phu nhân giọng thương cảm : - Nhưng y đã bình tĩnh gánh vác mọi sự, không chút biểu lộ ra ngoài, chúng ta chẳng thể sánh bằng! Ôi! Sanh Thiên Tẩu bỗng buông tiếng cười vang nói : - Công tử, Thiên Hồng nhớ khi mình mới vào bí phủ, đã khóc suốt ba ngày ba đêm, Thiên Hồng thấy như vậy rất hữu ích đối với thâm tâm. Mai Dao Lân lắc đầu cười : - Thời gian ba ngày ba đêm Mai mỗ có thể đi rất nhiều nơi, Mai mỗ không có nhiều thời gian như lão lúc bấy giờ, chúng ta vào nhà đi, sáng mai còn phải lên đường nữa. Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh cất bước đi vào nhà. Cửu Hoàn Kiếm ngạc nhiên hỏi : - Ngày mai lên đường ư? Đi đâu vậy? Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh : - Đến Vạn Tùng môn phó ước! * * * * * Cây ngô tùng bạt ngàn đồi núi, tuy lúc này đã là giữa đông, lá cành xo xác, song đứng trong rừng cũng khó trông thấy được cảnh vật bên ngoài. Đồi núi chập chùng phủ đầy tuyết trắng, đâu đâu cũng một màu trắng xóa, khó phân biệt được cảnh vật, bầu trời hết sức u ám. Trong rừng tùng lúc này đang có năm bóng người phóng đi, dẫn đầu là một lão nhân áo đen cao to, chính là Hàn Thiên Hồng, lão bằng vào trí nhớ hồi sáu mươi năm trước, để dẫn đường từ trấn Liễu Doanh thẳng đến Vạn Tùng môn. Mai Dao Lân ngẩng nhìn những ngọn tùng bát ngát, vẻ nghi hoặc nói : - Chúng ta vào rừng từ chiều hôm qua, đã đi suốt cả ngày trời, sao vẫn chưa ra khỏi khu rừng tùng thế này nhỉ? Thiên Hồng, lão có nhớ lầm không? Sanh Thiên Tẩu quả quyết : - Nếu là gì khác, qua sáu mươi năm dài, Thiên Hồng không dám cam đoan là nhớ được rõ, nhưng về Vạn Tùng môn thì Thiên Hồng đến chết vẫn không quên một ngọn cây cọng cỏ, cùng với những người ấy. Mai Dao Lân yên tâm mỉm cười : - Cầu mong là vậy, hôm nay đã là ngày thứ tám rồi. Vân Phụng Linh đang nắm tay Mai Dao Lân, bỗng lo lắng hỏi : - Lân ca, Vạn Tùng môn hẳn là có sự chuẩn bị, và phía Vạn Tượng công tử nhất định cũng có phái người đến giúp họ, nhưhg chúng ta... Mai Dao Lân cười ngắt lời : - Linh muội sợ ư? Vân Phụng Linh lắc đầu : - Có Lân ca bên cạnh, tiểu muội không sợ gì cả, chẳng qua tiểu muội không muốn họ chuẩn bị quá vững vàng chu đáo, đánh bại Lân ca đó thôi! Mai Dao Lân phì cười : - Linh muội ngây thơ quá, đôi bên ước chiến, ai không muốn đánh bại đối phương chứ? Linh muội không muốn họ đánh bại chúng ta, nhưng họ cũng nghĩ như Linh muội vậy thôi! Vân Phụng Linh đỏ mặt, bướng bỉnh : - Mặc kệ họ nghĩ thế nào, tiểu muội chỉ không muốn họ đánh bại Lân ca thôi! Bỗng Cửu Hoàn Kiếm trầm giọng nói : - Phía trước có người đến, dường như đã thọ thương. Mai Dao Lân liền ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một lão bà tóc đen, hai tay áo màu vàng kim, đang lao đến như bay, khi mũi chân điểm trên mặt đất có vẻ loạng choạng, khi phóng đi lúc lúc lại ngoảnh nhìn ra sau như sợ có người đuổi theo, bởi rừng quá rậm, bóng lão bà thoạt ẩn thoạt hiện nên khó trông rõ diện mạo. Sanh Thiên Tẩu thoáng chau mày nói : - Bà ta không phải người của Vạn Tùng môn! Mai Dao Lân tiếp lời : - Có thể là nô tỳ! Sanh Thiên Tẩu lắc đầu : - Không phải, nô tỳ Vạn Tùng môn y phục thống nhất. - Đây cách Vạn Tùng môn còn bao xa nữa? - Chừng năm dặm là đến trạm gác đầu tiên! - Vậy thì chúng ta hãy ở đây gặp gỡ với cao nhân Vạn Tùng môn chận bà ta lại! Sanh Thiên Tẩu mắt ánh lên vẻ vui mừng, lẩm bẩm : - Theo trí nhớ của Thiên Hồng, kẻ đuổi theo có lẽ là Tùng Môn song tàn. Đã sáu mươi năm rồi, cầu mong trời cao có mắt, phò hộ cho họ vẫn khỏe. Bóng người nhấp nhoáng, lão bà áo vàng đáp xuống cách ngoài năm thước, ngẩng lên thấy năm người, bất giác lùi sau hai bước, dựa lưng vào thân tùng, hai tay đưa lên trước ngực. Đó là một phụ nhân mày dài, mắt phụng, giữa mày mắt thoáng hiện ngạo khí bất khả xâm phạm, tuy lúc này sắc mặt nhợt nhạt như đã thọ nội thương, song ngạo khí vẫn không giảm. Mai Dao Lân nhếch môi cười hỏi : - Phu nhân hối hả thế này, hẳn là trốn tránh gì đó phải không? Lão bà đăm mắt nhìn Mai Dao Lân một hồi, sau đó nhìn chốt vào mặt Vũ Nội song kỳ lạnh lùng nói : - Vũ Nội song kỳ đã trở thành khách của Vạn Tùng môn từ lúc nào vậy? Cửu Hoàn Kiếm mỉm cười : - Phu nhân sao biết chắc hai vợ chồng này đến Vạn Tùng môn làm khách? Lão bà cười khảy : - Vũ Nội song kỳ tuy danh chấn võ lâm, nhưng bất kỳ ai cũng có thế nhận định, bằng vào sức hai người chưa đủ để khiến cho Vạn Tùng môn lung lay. Cửu Hoàn Kiếm không chút tức giận, cười nói : - Đúng vậy! Hai vợ chồng này hợp sức cũng không phải địch thủ của Kim Phụng Ngọc Nữ, hiện ngay cả Kim Phụng Ngọc Nữ mà còn bị giam trong Vạn Tùng môn, thảo nào phu nhân đã bảo hai vợ chồng này đến đây làm khách cũng phải. Mai Dao Lân rúng động cõi lòng thầm nhủ : - Chả lẽ họ đã quen biết từ trước? Cửu Hoàn Kiếm sao lại biết Kim Phụng Ngọc Nữ đang bị giam giữ trong Vạn Tùng môn thế nhỉ. Nghĩ đến Kim Phụng Ngọc Nữ, Mai Dao Lân bất giác lòng phừng lửa giận. Lão bà hậm hực nói : - Vạn Tùng môn tuy chẳng khác long đàm hổ huyệt, song cũng chưa giam giữ nổi tiểu thư bọn này, nếu không vì Quy Phụng công chúa đang lâm trọng bệnh thì tiểu thư đã rời khỏi từ lâu rồi. Mai Dao Lân giật mình, buột miệng hỏi : - Hai người hiện ở đâu? Lão bà lạnh lùng quét mắt nhìn Mai Dao Lân : - Các hạ hẳn chính là Mai Dao Lân, lạ thật sao giới giang hồ lại bảo là các hạ đã chết rồi? Mai Dao Lân nhếch môi cười : - Tôn giá đã thất vọng phải không? Lão bà gật đầu : - Phải lão thân hết sức thất vọng! Nếu các hạ đã chết thật sự, hai người hẳn đã tìm được thi thể các hạ ở hạ lưu Trầm Vũ giang, tuy họ rất đau khổ, nhưng không đến nỗi kéo dài đến ngày hôm nay. Hừ, họ cũng thật là si ngốc, lão thân đã khuyến cáo từ lâu, những người đàn ông anh tuấn trên đời hầu hết đều là kẻ bạc tình, chứng tỏ nhận xét của lão thân không hề sai lầm. Thật quý hóa, các hạ an nhàn tự tại suốt cả năm trời mà cũng còn nhớ đến họ. Vân Phụng Linh mắt nhìn gương mặt thoáng nhợt nhạt của Mai Dao Lân, lòng rối như tơ vò. Mai Dao Lân hít vào một hơi thật sâu, dời ánh mắt khỏi mặt lão bà, lạnh lùng nói : - Có lẽ tôn giá định về kéo viện binh đến, bây giờ không cần đi nữa! Lão bà cười mỉa mai : - Các hạ anh tuấn thế này, hẳn phải có một cái miệng giỏi bào chữa, các hạ không muốn giải thích sao? Mai Dao Lân lắc đầu : - Tôn giá không nên bức người quá đáng! Lão bà cười khảy : - Bức người quá đáng ư? Lão thân chẳng qua muốn cho các hạ tham khảo, hầu lời lẽ không quá nhiều sơ hở, để khi gặp họ nói chuyện sẽ được thành công mỹ mãn. Sanh Thiên Tẩu tức giận quát : - Bà đắc ý gì chứ hả? Bà tưởng trên cõi đời này không ai dám giết bà hay sao? Mai Dao Lân đanh giọng : - Thiên Hồng không được lắm lời! Đoạn nhếch môi cười nói : - Phu nhân khỏi phải trở về, hãy cùng Mai mỗ vào Vạn Tùng môn. Lão bà cười khảy : - Lão thân không bao giờ nói giúp các hạ với họ đâu. - Mai mỗ biết, khi nào gặp hai nàng, phu nhân chỉ cần nói là đã gặp Mai mỗ là được rồi, chúng ta đi thôi! Vân Phụng Linh đưa mắt nhìn Mai Dao Lân, não nề nói : - Lân ca không nên như vậy, Lân ca có lý do, tại sao lại phải tự ép mình thế này? Tiểu muội không bận tâm đến điều ấy, chỉ cần... chỉ cần Lân ca không phụ bỏ tiểu muội được rồi! Mai Dao Lân cười ảo não : - Linh muội, vị phu nhân này nói rất đúng, chúng ta đi nào! Đoạn liền dẫn trước bước đi. Lão bà ngây ngẩn nhìn theo bóng sau lưng chàng, bà thật không ngờ Mai Dao Lân lại không một lời biện hộ thế này. Qua lời Điên đạo nhân hôm trước, Sanh Thiên Tẩu giờ đã hiểu rõ về con người của Mai Dao Lân, thấy vậy bất bình nói : - Công tử, nỗi khổ nạn dưới Trầm Vũ giang và trong bí phủ, chả lẽ công tử chỉ đổi lại những lời bạc bẽo thế này sao? Lão bà biến sắc mặt, buột miệng hỏi : - Y đã từng rơi xuống Trầm Vũ giang thật ư? Huyết Phụng phu nhân giọng nặng nề : - Phu nhân, nhận xét của phu nhân không hẳn hoàn toàn sai, nhưng phu nhân không nên thiên vị, sự gánh chịu của một cá nhân đâu phải là tất cả. Sanh Thiên Tẩu đổi thái độ lạnh nhạt, thành khẩn nói : - Phu nhân, dưới Trầm Vũ giang Mai công tử cơ hồ... Mai Dao Lân lạnh lùng ngắt lời : - Thiên Hồng, những gì cần nói Mai mỗ sẽ nói, không cần lão phải giải thích. Bỗng với giọng sắc lạnh, lớn tiếng nói : - Hai vị bằng hữu hãy ra đi thôi! Mai Dao Lân vừa dứt lời đã nghe từ ngoài năm trượng vang lên tiếng cười dài : - Ha ha... các hạ là cứu tinh của Kim Phụng cung ư? Còn trẻ quá! Tiếp theo, một tiếng khác nói : - Nếu không trẻ thì đâu có đủ can đảm để mà chịu chết vì hai mỹ nhân tuyệt sắc! Sanh Thiên Tẩu lướt đến bên cạnh Mai Dao Lân, ngẩng nhìn thấy hai lão nhân áo xanh đang chậm rãi từ ngoài năm trượng đi tới, người bên phải tóc bạc râu nhím, mắt to mũi gãy, trên trán có một vết sẹo dài chừng hai tấc, người bên trái tóc bạc da mồi, dáng vẻ hung tợn hệt như người bên phải. Sanh Thiên Tẩu mắt liền rực sát cơ, buông tiếng cười vang : - Ha ha Tàn Hiền (con mọt) Lưu Cang, Tàn Mãng Lưu Thuận, lão phu Hàn Thiên Hồng xin chúc mừng hai vị vẫn bình yên trong sáu mươi năm qua, sống đến ngày hôm nay, ha ha... Tùng Môn song tàn sửng sốt, chú mắt nhìn Sanh Thiên Tẩu, rồi lại nhìn Mai Dao Lân, đồng thanh nói : - Mai Dao Lân và Hàn Thiên Hồng ư? Mai Dao Lân lạnh lùng nói : - Hôm nay đến Vạn Tùng môn phó ước, vốn không muốn động can qua trước, nhưng vị bằng hữu này của Mai mỗ lại nóng lòng muốn đòi lại món nợ mà hai vị đã mắc hồi sáu mươi năm trước, nên Mai mỗ chẳng thể không đưa hai vị lên đường sớm hơn. Sau khi Tùng Môn tam kiệt trở về đã nói đến võ công của Sanh Thiên Tẩu Hàn Thiên Hồng, và phỏng đoán võ công của Mai Dao Lân còn cao hơn Hàn Thiên Hồng, trong khi võ công của Tùng Môn song tàn còn kém xa Tùng Môn tam kiệt, đâu phải địch thủ của Hàn Thiên Hồng, nghe vậy hết sức lo sợ. Tàn Hiền Lưu Cang khôn khéo nói : - Các vị đã đến Vạn Tùng môn, theo lẽ là phải gặp chủ nhân trước, hai lão phu đã được lệnh, không dám trễ nải, nợ khi xưa chúng ta hãy thanh toán trong Vạn Tùng môn. Sanh Thiên Tẩu cười khảy : - Hàn Thiên Hồng này vốn là đào nô của Vạn Tùng môn, đâu kể được là khách, đã không phải là khách thì dĩ nhiên cũng không nằm trong sự giới hạn chủ khách. Hai vị đã kéo dài sự sống sáu mươi năm rồi, Hàn mỗ rất lo cho hai vị chết một cách đột ngột, sẽ khiến Hàn mỗ trọn đời hối tiếc. Dứt lời liền sải bước đi về phía Tùng Môn song tàn. Tàn Mãng Lưu Thuận vội rút tùng văn tiên trên lưng xuống, cố trấn tĩnh nói : - Hàn Thiên Hồng, ngươi tự tin đủ tư cách đến đây đòi nợ ư? - Nếu không đủ tư cách thì Hàn mỗ cũng chẳng đặt chân đến Vạn Tùng môn, bây giờ đã đến lúc hai vị trổ oai rồi đấy. Sanh Thiên Tẩu dứt lời đã đến cách hai người chỉ còn chừng năm thước, nhưng vẫn không dừng bước. Tàn Hiền Lưu Cang thấy đối phương đã sắp tiến đến phạm vi trường tiên không sao thi triển được, đành cắn răng quát : - Ngươi hãy nếm thử mùi vị của Tùng Văn tiên nữa xem sao? Dứt lời trường tiên trong tay đã vung lên, kèm theo tiếng rít gió lảnh lói giáng thẳng xuống đỉnh đầu Sanh Thiên Tẩu. Tàn Mãng Lưu Thuận vừa thấy Lưu Cang ra tay, đâu dám chậm trễ, buông tiếng quát vang, thụp người vung tay, trường tiên quét vào hai chân Sanh Thiên Tẩu. Sanh Thiên Tẩu tung mình lên không, đồng thời tay phải nhanh như chớp vươn ra, chộp vào đầu roi của Tàn Hiền Lưu Cang. Tàn Hiền Lưu Cang cả đời sử dụng trường tiên, chiêu thức hết sức điêu luyện, thấy vậy liền tức vung tay ra sau, đầu roi bỗng cong xuống ba tấc, đâm vào lòng bàn tay Sanh Thiên Tẩu. Lúc này Tàn Mãng Lưu Thuận một roi quét hụt, liền tức trở tay với chiêu Độc Long Nhập Ải điểm vào mạn sườn Sanh Thiên Tẩu, biến chiêu nhanh khôn tả. Sanh Thiên Tẩu buông tiếng cười khảy, tay phải chộp roi bỗng vung ra sau và hạ xuống năm tấc, hai ngón trỏ giữa đã kẹp lấy đầu roi, giật mạnh và quát : - Buông tay! Tàn Hiền Lưu Cang giật mình, tay phải theo bản năng giữ chặt, người liền bị nhấc lên không, bay qua đầu Sanh Thiên Tẩu, trong cơn kinh hoàng vội buông tay ra, người tiếp tục bay ra sau lưng Sanh Thiên Tẩu, đâm thẳng vào Mai Dao Lân đang đứng tại đó. Mai Dao Lân lúc này đang bực bội, thấy vậy hữu chưởng liền bổ ra và quát : - Quay về đi! “Bốp” một tiếng giòn giã, máu phún tung tóe, Tàn Hiền Lưu Cang rú lên thảm thiết, người bị văng bắn ra xa hơn hai trượng, máu óc nhầy nhụa, phơi xác tại chỗ. Lúc này, Hàn Thiên Hồng đã nắm giữ trường tiên trong tay, giao chiến ác liệt với Tàn Mãng Lưu Thuận. Bà lão áo vàng đi đến bên Mai Dao Lân rụt rè nói : - Mai công tử... Mai Dao Lân ơ hờ hỏi : - Phu nhân có việc gì? - Những gì lão thân đã nói khi nãy kể như hoàn toàn không có, lão thân muốn nói lại một phen! Mai Dao Lân chau mày, bỗng quay sang nhìn chốt vào mặt Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh, lạnh lùng nói : - Lúc này Mai mỗ không muốn nghe gì nữa cả! Lão bà hít vào một hơi khí lạnh, bình thản nói : - Mai công tử, lão thân là thị tỳ của Kim Phụng Ngọc Nữ, nên hiểu rõ nỗi lòng của nàng. Công tử, nỗi bất hạnh của gia đình nàng đời trước, lão thân không muốn tái hiện ở đời nàng. - Lòng dạ của phu nhân thật đáng khâm phục! Lão bà buông tiếng thở dài trĩu nặng : - Nhưng những lời thiên khích của lão thân khi nãy rất có thể sẽ phá hủy hạnh phúc của Kim Phụng Ngọc Nữ với Công chúa, bởi tất cả đều lệ thuộc vào công tử. Mai Dao Lân thoáng nghe lòng se thắt : - Mai mỗ tuy không phải người bạc bẽo, nhưng không phải người có thế thật sự mang lại hạnh phúc cho họ, cho dù phu nhân không nói ra thì Mai mỗ cũng biết mình phải làm gì. Bỗng tiếng rú thảm thiết của Tàn Mãng Lưu Thuận vang lên Mai Dao Lân quay lại nhìn, chỉ thấy nơi cổ Lưu Thuận máu tuôn xối xả, đang đứng dựa vào một ngọn tùng. Sanh Thiên Tẩu buông tiếng cười dài, trường tiên vung tới tấp, kèm theo tiếng roi lốp bốp là tiếng rú đau đớn liên hồi, Tàn Mãng Lưu Thuận liên tiếp trúng mười hai roi vào người, máu tươi nhuộm đỏ y phục, người mềm nhũn ngã ra trên đất tuyết. Sanh Thiên Tẩu cười khảy nói : - Lưu tổng quản, vị trí những vết roi này lão phu không nhớ lầm chứ? Nhưng có lẽ mạnh tay hơn so với các hạ đã đánh Hàn mỗ trước kia, đó là lợi tức trong sáu mươi năm dài. Tàn Mãng Lưu Thuận người đau đớn co giật một hồi, run giọng nói : - Hàn Thiên Hồng, ngươi hãy giết ta đi! Sanh Thiên Tẩu cười ghê rợn : - Lưu Thuận, giết chết ngươi đâu đủ đền nợ cho những kẻ đã chết uất ức khi xưa, lão phu phải cho ngươi chết cóng tại đây mới đáng tội. Tàn Mãng Lưu Thuận kinh hãi, vung tay vỗ mạnh vào thiên linh cái, nhưng Sanh Thiên Tẩu đã nhanh hơn, điểm vào huyệt Khí Hải của y, hủy đi võ công toàn thân, liền tức hơi lạnh thấu xương, người bất giác co rúm lại. Sanh Thiên Tẩu lại vung tay điểm vào Nhuyễn huyệt và Ma huyệt của Lưu Thuận, cười gằn nói : - Lưu Thuận ngươi hãy nghĩ kỹ xem, những nô bộc không bằng heo chó kia, người nào có oán thù với ngươi? Người nào không có vợ con? Cầm roi đánh họ, lăng nhục họ, xem mạng người như trò chơi, xem đồng loại như kẻ thù, có bao giờ ngươi nghĩ đến sẽ lọt vào tay một tên nô bộc không? Hãy nghĩ kỹ đi, ha ha... Tiếng cười ghê rợn như tiếng rú của loài thú thọ thương, nghe thật kinh tâm động phách. Mai Dao Lân lạnh lùng quét mắt nhìn Lưu Thuận, thản nhiên nói : - Người của Vạn Tùng môn có lẽ đang chờ đợi chúng ta, đi thôi! Đoạn liền dẫn trước tiến tới, phóng mắt nhìn thấy nơi cuối rừng tùng là hai ngọn núi tuyết càng xa càng cao, trên núi hoàn toàn không có cây tạp, chỉ duy nhất một loài hàn tùng, hàng đâu tiên chỉ có một cây, hàng thứ nhì cách tám thước là hai cây, cứ thế mỗi hàng tăng thêm một cây, hết sức thứ tự ngay ngắn, hiển nhiên là do con người đã trồng. Trước hai ngọn hàn tùng cao to, có dựng hai tấm bia đá cao tám thước, bia bên trái khắc ba chữ to “Vạn Tùng môn”, bia phải khắc bốn chữ “Giải kiếm quá quan”. Mai Dao Lân cười khảy nói : - Phần cơ nghiệp này của Vạn Tùng môn xây dựng cũng chẳng phải dễ dàng! Sanh Thiên Tẩu mặt trơ lạnh tiếp lời : - Nếu sức lực ấy là do Tùng Môn song hữu với Tam kiệt đã bỏ ra! Mai Dao Lân như chợt hiểu ra : - Mối hận mười năm đối với Vạn Tùng môn là trồng những cây tùng này ư? - Công tử, mười năm không phải ngắn ngủi, mười dặm rừng tùng không tốn nhiều thời gian đến như vậy đâu! Trong khi nói chuyện mọi người đã đi đến trước quan ải thứ nhất, Mai Dao Lân ngước mắt nhìn, bất giác ngẩn người, chầm chậm quay nhìn vào mặt Sanh Thiên Tẩu, trầm giọng nói : - Giờ thì Mai mỗ đã hiểu hầu hết thời gian Thiên Hồng đã bỏ vào đâu rồi! Thì ra giữa hai bên rừng tùng có một con đường rộng đến hai mươi trượng, ngoài hai hàng hoa hai bên rộng ba thước, thảy đều được lát bằng gạch đại lý thạch, đồng loạt mỗi phiến tám thước vuông, chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy chủ nhân nơi đây giàu sang đến dường nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]