Bảo vệ Long Thần là chuyện mà Long Thanh Lan đã phân phó, đối với Hàn Vẫn Tinh mà nói điều này không dễ dàng thay đổi, là chân lý hắn theo đuổi, mà Long Thần cũng tiếp nhận sự trợ giúp của đối phương, chuyện này với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.
Có điều, về hình thức cần phải thay đổi một chút.Lúc này Long Thần bèn nói: “Tuối tác của tiền bối lớn hơn ta, ta liền gọi ngươi là Hàn thúc đi. Ngươi là tiền bối, ta là hậu bối, ngươi trực tiếp gọi tên ta là được rồi. Nếu như cha ta thật sự có ân với ngươi, vậy cũng là chuyện của cha ta, không liên quan lắm tới ta, nhưng nếu như trong tương lai Hàn thúc muốn giúp đỡ ta, ta cũng vô cùng vui lòng, tuyệt đối coi Hàn thúc như người một nhà, sẽ không khách khí với Hàn thúc, như vậy có được không?”
Hàn Vẫn Tinh đương nhiên không phải loại người câu nệ tiểu tiết, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Nói thật, nếu như ngươi thực sự coi mình là lão tử, không để ý đến cảm nhận của hai người chúng ta mà chỉ huy lung tung, không làm mà hưởng, không tôn trọng chúng ta, chúng ta vì ân nhân cũng sẽ dạy dỗ ngươi một lần. Nhưng ta đã sớm biết ngươi không phải là người như vậy, Hàn thúc thì Hàn thúc đi, cho dù nói thế nào, sau này chỉ cần là nơi có ta và Nam Cung, không ai có thể động đến ngươi, cho dù là ở Chân Vũ Đế Cung cũng vậy.”
Có được câu nói cuối cùng kia của Hàn Vẫn Tinh là đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-huyet-chien-than/1781642/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.