Chương trước
Chương sau
Nếu như tổng số hung thú không tới một nghìn con, Long Thần đúng là đầy bi kịch rồi, hắn nhiều nhất có thể giải quyết là hung thú thần cấp tam phẩm. Còn tứ phẩm, đầu tiên chưa nói nơi này có hay không, cho dù có, Long Thần muốn đối phó cũng rất nguy hiểm. Dù sao cũng là tứ phẩm, giữa các hung thú cũng sẽ có khác biệt rất lớn, giống như sự khác biệt giữa Tô Mặc và Đằng Long vậy.
“Bây giờ bắt đầu.”
Cầm Phiêu Huyết trong tay, đưa Tiểu Miêu vào trong Thái Hư Cảnh, Long Thần yên lặng bắt đầu hành trình săn giết trong rừng rậm to lớn này. Không có bao nhiêu người có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn, phần lớn thời gian, Long Thần chỉ là một bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua, giơ Phiêu Huyết, chớp mắt là qua.
Ở trong không gian u ám, bởi vì tia sáng màu vàng phản chiếu, khắp nơi trở nên óng ánh. Trong tiếng chào của phủ chủ U Minh phủ và Minh Đế, hai bóng người xuất hiện ở chính giữa truyền tống trận của U Minh phủ. Lúc này, phủ chủ U Minh phủ đang trong trạng thái quỳ lạy, hắn cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì không biết tính khí của vị Sở Thiên Ca này rốt cuộc là như thế nào. Nhìn từ dưới, không dùng tới thần thức, hắn chỉ có thể nhìn thấy trường bào màu vàng kim lóe sáng.
“Đứng lên đi.” Một giọng nói ôn hòa mà đầy sức hút vang lên, tuy rằng đầy thân thiết, thế nhưng lại không mất đi uy nghiêm của một vương giả. Ở trong giọng nói kia dường như có một loại mị lực thần kì có thể lay động tình cảm của người khác. Chỉ là vài từ đơn giản, trong lòng phủ chủ U Minh phủ và Minh Đế đã cùng xuất hiện một ý nghĩ không dám chống đối ở trong đầu. Bọn họ biết đối phương vô cùng thân thiết, thế nhưng, lại tràn ngập uy nghiêm của một vị hoàng đế, không thể khinh nhờn.
Nghe theo ý tứ của Sở Thiên Ca, phủ chủ U Minh phủ và Minh Đế vội vã đứng lên. Hai người này cũng là nhân vật hô mưa gọi gió ở U Minh phủ, hiện tại lại mang dáng vẻ khúm núm trước mặt Sở Thiên Ca. Đặc biệt là phủ chủ U Minh phủ, hắn là võ giả xuất thân từ Đông Hoàng Cung, đương nhiên biết, nhân vật có thể xếp trước mười trong Thiên Tử Bảng của Đông Hoàng cung, thì sẽ khủng bố đến cỡ nào. Danh xưng “Hạo Thiên Kiếm Thần” này của Sở Thiên Ca, cũng không phải hắn tự phong cho mình, mà là do người khác kính phục hắn nên xưng hô như vậy.
Ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt là một người đàn ông với một mái tóc đen dài và tròng mắt màu đen, nhưng lại mặc trường bào màu vàng kim. Bên trên trường bào rõ ràng là đồ đằng hình rồng màu vàng, làm cho người thanh niên này tăng thêm một loại khí tức lẫm liệt của hoàng giả. Sở Thiên Ca có một ánh mắt tinh khiết, tướng mạo lăng giác rõ ràng, xem như là những đường nét vô cùng kiên cường của một mỹ nam tử.
Hình tượng này đã phụ họa thêm cho hình tượng Hạo Thiên Kiếm Thần của Sở Thiên Ca trong lòng phủ chủ U Minh phủ.
Ở phía sau Sở Thiên Ca lại là một thiếu nữ tuổi tác có vẻ không lớn lắm, nàng mặc một bộ váy dài hoa lệ màu đỏ sẫm mà bồng bềnh như bươm bướm. Khuôn mặt cũng vô cùng vui tươi, khi cười lên hiện ra hai xoáy nho nhỏ, trông tuổi không lớn. Chỉ là mặt mũi vui vẻ đáng yêu, nhưng lại có vóc người ma quỷ, trước ngực nhô lên thật cao, dán chặt lên cánh tay của Sở Thiên Ca. Hai tay nàng nắm lấy cánh tay của Sở Thiên Ca, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, khiến cho hai người phủ chủ U Minh phủ cũng phải thẳng thắn than Sở Thiên Ca diễm phúc không nhỏ.
Còn thân phận của thiếu nữ váy đỏ ngọt ngào bọn họ lại không biết.
“Thiếu chủ, ta là Dương Du Phàm, là phủ chủ được ủy nhiệm từ Đông Hoàng Cung. Vị này chính là thống lĩnh tối cao của U Minh quân trong U Minh phủ, Cao Nham.” Phủ chủ U Minh phủ tự giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn, sau đó cung kính nhìn vị thiếu nữ ngọt ngào xinh đẹp bên cạnh, hỏi: “Xin hỏi vị chủ nhân này xưng hô như thế nào.”
Sở Thiên Ca không nói gì, thiếu nữ vui tươi bên cạnh cướp lời nói: “Ta là sư muội của Sở Thiên Ca sư huynh, Tô Tiểu Điệp, cũng là đệ tử của Nguyên Hoàng Tôn giả.”
Giọng của nàng cực kỳ ngọt ngào, khiến cho người nghe tê dai đến tận xương, giống như một đứa trẻ nói chuyện vậy.
“Hóa ra cũng là đệ tử của Nguyên Hoàng Tôn giả, thất kính thất kính.” Hai người phủ chủ U Minh phủ vội vã nhún nhường nói.
Cô gái tên là Tô Tiểu Điệp này, tuổi tác ước chừng chưa qua bốn mươi, có thể coi là vừa thành niên. Nhưng nếu nhìn vào tu vi thì lại không hề kém hơn phủ chủ U Minh phủ - Dương Du Phàm. Trong lòng Dương Du Phàm và Cao Nham thầm khiếp sợ, xem ra Nguyên Hoàng Tôn giả lại thu được một cao đồ. Đệ tử tài năng xuất chúng, trong thời gian dài cũng sẽ là một sự tồn tại hô mưa gọi gió ở Đông Hoàng Cung.
“Năm trước Tô sư muội vượt qua Cửu Tiêu Lôi kiếp, đã là một người đạt đỉnh Thần Vũ cảnh tầng năm, cũng là người của Tô gia - Huyết Phượng Hoàng trong lãnh thổ Đông Hoàng. Từ nhỏ thiên tư vượt trội, là thiên tài kiệt suất nhất của Tô gia. Tô gia - Tử Hỏa Phượng Hoàng của U Minh phủ và gia tộc của các nàng có chút quan hệ, nên lần này ta mang nàng đi cùng đến đây.” Sở Thiên Ca nói qua, cánh tay nhẹ nhành tránh khỏi cái ôm của Tô Tiểu Điệp, thoát khỏi công kích của bộ ngực đẫy đà của nàng, tiến lên vài bước rồi đi ra ngoài cửa. Nhìn bầu trời đầy sao, hắn nói: “Sư tôn lệnh cho ta nhất định phải lấy được Xích Huyết Thiên Hoang và chiến kỹ vô danh. Dương Du Phàm, chuyện ngươi đã làm đến đâu rồi.”
Thấy hắn đi ra, những người khác lập tức vội vàng đuổi theo. Tô Tiểu Điệp thấy Sở Thiên Ca muốn nói chuyện chính thì không còn quấn quít lấy hắn nữa. Thế nhưng, vừa nãy hắn tránh khỏi ngực của mình, vẫn khiến cho Tô Tiểu Điệp có hơi không vui, bĩu môi đứng ở một bên.
Phủ chủ U Minh phủ có hơi lo sợ, kể lại một lần sự việc cho Sở Thiên Ca.
“Đúng là phế vật, chỉ là một nữ nhân mới vượt qua Nhân Phong kiếp cũng không đánh lại.” Sau khi nghe xong Tô Tiểu Điệp hơi tức giận, trong tay xuất hiện một cái trường tiên đỏ như máu, hình như là do lông của một loài chim nào nó kết thành. Trường tiên đánh lên người phủ chủ U Minh phủ, dù tu vi của hắn đã vượt qua Cửu Tiêu Lôi kiếp, trên người vẫn bị rách ra một vệt máu. Hơn nữa, vết thương này vậy mà lại khó có thể lành lại, máu tươi ào ào chảy xuống.
Phủ chủ U Minh phủ rên lên một tiếng, một câu cũng không dám nói.
“Tiểu Điệp.” Sở Thiên Ca hơi không vui nhắc nhở một tiếng.
“Biết rồi mà, nghe theo ngươi.” Tô Tiểu Điệp giậm chân một cái, có chút giận hờn.
Sở Thiên Ca cũng hết cách với nàng, bất đắc dĩ nở một nụ cười, sau đó nói với phủ chủ U Minh phủ: “Tiểu tử gọi là Long Thần kia, đã chạy mất rồi sao. Nghe ngươi nói, hắn cũng là một kẻ trọng tình trọng nghĩa đó. Có điều, hòa thượng trốn được miếu không chạy được. Tuy rằng Diệp Huyên chạy trốn rồi, thế nhưng cơ nghiệp của Diệp gia quá lớn, nếu Diệp gia xảy ra chút chuyện, nàng sẽ trở về. Ngày mai, ngươi lập tức đi giết tất cả mọi người trong Diệp gia, sau đó treo thi thể của bọn họ ở cửa phủ thành.”
“Vâng.” Phủ chủ U Minh phủ lập tức vội vàng gật đầu.
Trong lòng bọn họ thầm hít một hơi lạnh. Sở Thiên Ca này nhìn thì ôn hòa thân thiết, trên thực tế suy nghĩ rõ ràng, ra tay quyết đoán, trong nháy mắt đã có quyết định, dùng người của Diệp gia dụ Diệp Huyên ra, rồi lại dùng Diệp Huyên dụ Long Thần, cực kỳ hoàn hảo. Diệp gia chiếm cứ ở U Minh phủ lâu như vậy, không nghĩ đến chỉ bởi một câu nói này của Sở Thiên Ca mà bị diệt tộc. Hơn nữa, hắn còn lấy giọng điệu ung dung như vậy để nói ra.
“Trời đã tối rồi, Dương Du Phàm, ngươi sắp xếp chỗ ở chưa?” Sở Thiên Ca hỏi.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, mời hai vị đi theo ta.” Vì nghênh tiếp hai vị tiểu tổ tông này, phủ chủ U Minh phủ đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Trong phủ thành của bọn họ xây dựng một hành cung xa hoa nhất, diện tích hơn mười ngàn mẫu. Trong đó nha hoàn… thì có hơn nghìn người chuyên môn hầu hạ hai người bọn họ.
Chờ sau khi tất cả đã sắp xếp xong xuôi, Sở Thiên Ca đã sắp xếp bọn họ đi giải quyết hết tất cả người của Diệp gia.
“Sư huynh, ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện đó.” Tô Tiểu Điệp ôm cánh tay của Sở Thiên Ca, hai bên ngực mềm mại cọ qua cọ lại trên người Sở Thiên Ca, giọng nói ngọt ngào vẻ mặt vui tươi, khiến cho người ta hoàn toàn không đành lòng mà từ chối.
“Chuyện gì.” Sở Thiên Ca khẽ nhíu mày, có điều chỉ là thoáng qua, lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi phải đáp ứng ta, ta mới nói cho ngươi biết, hứ.” Tô Tiểu Điệp bĩu môi nói.
“Được.” Sở Thiên Ca gật đầu.
“Chuyện kia…hì hì, chờ Diệp Huyên kia tự dâng tới cửa, ta muốn đánh. Nghe nói nàng có Đế Giáp U Minh gì đó vô cùng lợi hại, ta muốn khiến cho nàng nếm thử sự lợi hại của ta.” Tô Tiểu Điệp nắm bàn tay trắng nõn lại nói.
“Ngươi đừng đánh chết người là được.” Sở Thiên Ca phất tay một cái nói.
“Đấy là đương nhiên rồi, ta biết ngươi muốn nàng ta dẫn ra cái tên Thần gì gì đó mà. Thần Vũ cảnh tầng một, thổi một cái là chết rồi, thật sự là yếu đuối đó.” Tô Tiểu Điệp vui vẻ cười nói.
“Được rồi, đã không còn sớm nữa, ngươi quay về đi. Sau khi hừng đông, thì đi xem Dương Du Phàm làm như thế nào.” Sở Thiên Ca có hơi không quen với sự áp sát của Tô Tiểu Điệp.
Tô Tiểu Điệp hơi tủi thân.
“Sư huynh, chúng ta hiếm khi mới đi ra ngoài một mình, ngươi để cho ta ở bên ngươi nhiều hơn đi. Lúc ngươi ở Đông Hoàng Cung, mỗi ngày đều tu luyện bút pháp, hiếm lắm mới có cơ hội như vậy…ta…”
Nói một lúc, Tô Tiểu Điệp tủi thân đến sắp khóc, dáng vẻ kia thật sự khiến cho người ta cực kì đau lòng.
Sở Thiên Ca do dự một lúc, vẫn là cắn răng nói: “Vậy thì tùy ngươi. Có điều, tuy là ra ngoài, thế nhưng không thể trì hoãn tu luyện được.”
“Biết rồi, lão già khó chịu.” Tô Tiểu Điệp nhảy cẫng lên, ngực lớn nảy tung. Thấy Sở Thiên Ca nhìn chằm chằm vào ngực mình, khuôn mặt của Tô Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng.
“Nhìn cái gì chứ, đáng ghét.” Hai tay Tô Tiểu Điệp che ngực.
Sở Thiên Ca không nhiều lời, ngồi xuống ghế đá rộng rãi ở bên cạnh, nhìn ánh sao trên trời tới xuất thần. Tô Tiểu Điệp ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn người thanh niên này, nàng mấy lần muốn nói rồi lại thôi, vô cùng ngại ngùng.
Ngày hôm sau, Diệp gia ngoại trừ mười người chạy thoát được, những người quan trọng trên căn bản là võ giả Thần Vũ cảnh tầng hai trở lên, đều bị giết chết một cách vô cùng tàn nhẫn rồi treo ở cửa của phủ thành. Mọi người bàn tán sôi nổi, trong nháy mắt tin tức truyền khắp toàn bộ U Minh phủ.
Diệp Tích Chi và Đằng Long cũng có trong đó.
Cùng lúc đó, Long Thần bắt đầu giết chóc ở trong rừng rậm Quỷ Vực, bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết. Phản ứng của Đông Hoàng Cung đối với việc này, hắn vẫn chưa dự liệu tới. Vốn cho rằng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của Diệp Huyên, không ngờ vẫn thật sự ảnh hưởng đến.
Thu lại kiếm, lại là một con hung thú thần cấp tam phẩm chết trong tay Long Thần. Long Thần thu hồi Thú Hồn, cũng thu lại tinh huyết của nó. Mỗi một con hung thú đối với Long Thần đều có tác dụng quan trọng.
“Không ngờ rừng rậm Quỷ Vực này, lại có nhiều hung thú đến mức này. Xem ra đã đạt đến một nghìn con, cũng không hề khó khăn.” Long Thần cẩn thận từng chút một rời đi xa.
Nhìn vào phía sâu trong rừng rậm Quỷ Vực, nơi đó có một con hung thú cực kỳ to lớn lại cuồng bạo, cũng là quỷ thú. Cho dù khoảng cách rất xa, nhưng loại cảm giác khiến cho người ta phải rung động này vẫn là không rũ bỏ được.
“Phải nắm chắc thời gian, sau khi tu luyện thành công Thí Thần Kiếm trận, trực tiếp đi tới Đông Hoàng cung.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.