Chương trước
Chương sau
"Vậy ta phải mở mắt chờ xem rồi, nếu ngươi có thể đánh bại được chín người, thì ta trực tiếp nhận thua." Long Thần không bị kẻ tâm thần này hù dọa, đối phương càng điên rồ thì càng chứng minh lo lắng trong lòng hắn càng giảm đi. Về chuyện nhận thua này, Long Thần biết cực hạn của bản thân, mười đối thủ là bản thân không thể đánh bại, cho nên hắn rất dứt khoát.
"Được, đây là lời chính ngươi nói, Diệp Vô Thương, cho ta chín đối thủ." Mái tóc Tô Chân bay tán loạn, có chút liều lĩnh nói với Diệp Vô Thương.
"Điên rồ là khúc nhạc dạo của cái chết." Diệp Vô Thương cười, phất ống tay áo một cái, Tô Chân đã bị bao vây bởi đoàn sương đỏ như máu, bóng dáng lập tức biến mất.
"Ngươi đoán hắn có thể sống thêm bao lâu." Diệp Vô Thương cười hỏi Long Thần.
"Trong một giây." Long Thần nói.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, đoàn sương đỏ như máu kia xảy ra một tiếng nổ mạnh, sau đó hóa thành hư vô, bóng dáng Tô Chân cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nạp giới chứng minh lão đã từng tồn tại.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của ngươi." Diệp Vô Thương càng tán dương nhìn Long Thần, hắn vuốt ve nạp giới trong tay, đứng dậy, thân thiết nhìn Long Thần nói:
Chúc mừng ngươi, liên tiếp đạt quán quân trong ba trò chơi của ta, ngươi cũng sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh, ta rất vui, ngươi hoàn toàn phù hợp điều kiện của người ta muốn tìm."
Người hắn muốn tìm rốt cuộc là người như thế nào.
Trong lòng Long Thần thật ra đã sáng tỏ, từ tính chất của Xích Huyết Thiên Hoang, Long Thần đã đoán được một vài điểm.
Diệp Vô Thương vuốt vài chiếc nạp giới trong tay, đảo quanh Long Thần vài vòng, phát ra những tiếng chậc chậc. Đầu tiên hắn cầm một trong những chiếc nạp giới bắn về tay Long Thần, nói:
"Đây là nạp giới của Tô Chân, bên trong có kho dự trữ rất rộng, cũng có không ít thứ tốt, hẳn là phần lớn tài sản của Tô gia đều ở trong này cả."
Long Thần cẩn thận nhận lấy, nói: "Đa tạ Diệp tiền bối."
Mặc dù thoạt nhìn đối phương khá trẻ, nhưng nếu tính tuổi thật thì lại hơn Long Thần vô số lần, trên thực tế hắn còn già hơn rất nhiều so với Tô Chân.
"Không tệ, không tệ, dựa theo quy tắc trò chơi của ta, "Thí Thần Kiếm Trận" và hai ngàn thần tinh đều là của ngươi."
Nạp giới cuối cùng của Tô Chân cũng được Diệp Vô Thương trao vào tay Long Thần, đây vốn là thứ mà mình đáng nhận, Long Thần cũng không từ chối mà trực tiếp nhận lấy.
Truyền thừa Sát Thần lần này hắn đã trở thành bên thắng lớn nhất, có thể nói rằng thu hoạch mà hắn nhận được lúc này vốn là tài sản của hắn, cả Lãnh thổ Đông Hoàng không mấy người có khối tài sản lớn như vậy, chỉ cần chiến kỹ vô danh này và Xích Huyết Thiên Hoàng tiếp sau đây thì đã không có bao nhiêu thứ có thể so sánh được.
"Chiến kỹ vô danh chính là một món đồ thần kỳ, ta suy nghĩ cũng không thấu, cũng không có năng lực để suy nghĩ về nó, nhưng ngươi, ngươi mới tới Thần Vũ cảnh tầng một, muốn học được chiến kỹ đạt đến cấp bậc trên cả Thần căn bản là không thể, cho nên trước tiên ngươi hãy để đó, tạm thời đừng tu luyện vội. Còn Thần kỹ lục phẩm "Thí Thần Kiếm Trận" là thần kỹ ta năm đó tung hoành thiên hạ, với giai đoạn hiện giờ của ngươi cũng chỉ có thể tu luyện "Thí Thần Kiếm Trận" thôi."
"Ta đã hiểu." Long Thần khẽ gật đầu.
Trong lòng hắn thấp thỏm chờ mong hơn vài phần với chiến kỹ vô danh này, đến cả Diệp Vô Thương cũng đánh giá nó cao như vậy thì chắc chắn đây không phải vật phàm, mà còn là trọng bảo siêu cấp, thậm chí ngang ngửa với những món đồ nghịch thiên như Chân Vũ đế phách. Vả lại Diệp Vô Thương cũng đã nói, chiến kỹ vô danh dường như là chiến kỹ vượt qua cả Thần cấp, nói cách khác thì ít nhất cũng là Thần kỹ cửu phẩm rồi.
Thần kỹ cửu phẩm, đây chính là chiến kỹ mà võ giả Thần Vũ cảnh tầng chin - Niết Bàn Kim Luân đủ khả năng tu luyện. Với trình độ những võ giả đó chỉ cần tùy tiện một người cũng có thể lấy được tính mạng của Long Thần, đến cả võ giả cấp cao như Diệp Huyên hay Tô Chân đứng trước mặt cũng chỉ có thể bị xem như con kiến hôi, thổi một cái sẽ bị bay đi ngay.
"Đã kết thúc rồi, còn một vật cuối cùng cũng muốn giao cho ngươi, ngươi đi theo ta."
Diệp Vô Thương không mang theo giày, đi chân trần xuyên qua đình nghỉ mát, đi từ một đầu núi khác xuống, còn Long Thần vội vàng theo sau thiếu niên tóc đỏ yêu dị kia.
"Chính là ở đằng kia sao..." Long Thần có thể cảm nhận được hướng đi của Diệp Vô Thương cũng chính là nơi đặt Xích Huyết Thiên Hoang, chẳng qua hiện giờ Xích Huyết Thiên Hoang đã không còn là Xích Huyết Thiên Hoang, mà là một cự thú chấn động thiên địa, một loại uy áp cuồng bạo khiến chúng sinh phải quỳ gối, khiến nội tâm Long Thần chấn động, là thuộc về Thần Long trong truyền thuyết.
"Ngươi cảm thấy thế giới này như thế nào, xinh đẹp không." Chờ đến khi Long Thần cất bước tới bên cạnh Diệp Vô Thương, hắn liền mỉm cười nhìn về phía trước, ôn hòa nói.
Long Thần nhìn quanh bốn phía, chim hót hoa thơm, non xanh nước biếc, nơi này xác thực mang cảnh sắc như Thiên Đường, cho nên hắn gật đầu, nói:
"Đây là một thế giới thuần khiết, dường như có chút không giống với ấn tượng của ta về thần quốc của Diệp Vô Thương."
Diệp Vô Thương mỉm cười, cũng không trách tội Long Thần, mà là nói:
"Đây mới là thế giới nội tâm của ta, thế nhân thật sự hiểu lầm quá nặng với ta, những tên khốn kiếp trong Đông Hoàng cung kia đã bôi đen người khác quá đà, cả đời ta chính nghĩa, số người tốt bị ta giết chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Long Thần như đang suy nghĩ điều gì đó, xem ra Diệp Vô Thương cũng không khủng bố như trong tưởng tượng của hắn.
Nói tới nói lui, bọn họ cuối cùng đã nói tới chủ đề về Xích Huyết Thiên Hoang.
"Nói thực, ta sở dĩ không thể nào sử dụng Xích Huyết Thiên Hoang vốn chẳng phải ta giả bộ, mà là bản thân ta tự thấy mình cũng không thu phục được nó, nó rốt cuộc là vật gì chắc hẳn với thân phận của ngươi đã cảm nhận được, đúng không."
Long Thần chấn động, quả nhiên Diệp Vô Thương đã biết được thân phận của hắn, hiện giờ hắn đến Thần Vũ cảnh đã có năng lực che giấu rất mạnh rồi, nhưng từ khi phát hiện ra chiến kích tồn tại, còn có cảm giác Sinh tử Môn, tất cả những điều này đều nói rõ Long Thần có cảm ứng mãnh liệt với Xích Huyết Thiên Hoang, còn Xích Huyết Thiên Hoang rốt cuộc là vật gì thật ra Diệp Vô Thương hiểu rõ nhất, bởi vậy thân phận Long võ giả của Long Thần cũng đã được miêu tả rất sinh động.
"Đúng vậy, ta là Long võ giả." Long Thần không nói lời thừa thãi, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
"Long võ giả của khu vực Tam Đại Đế quốc không quá mười người, đa số đều là các Thanh Long, Hồng Long dưới cấp Thần Long, không ngờ hôm nay vận khí của ta tốt như vậy, xem thuộc tính của ngươi dường như là huyết tinh và giết chóc, như vậy cũng không cấp dưới Thần Long, ít nhất là trên trung đẳng rồi, vậy thì máu truyền thừa của ngươi là gì, Quỷ Ảnh Huyết Sát Long, hay là Xích Huyết Giác Ma Long." Diệp Vô Thương quay đầu, có chút hăng hái nhìn Long Thần.
Long Thần không biết phải nói cho sao, Quỷ Ảnh Huyết Sát Long, hắn từng nghe Linh Hi nói qua, cho nên lúc này mới do dự một chút rồi nói: "Ta là Quỷ Ánh Huyết Sát Long."
Diệp Vô Thương cười thỏa mãn, câu trả lời của Long Thần giống như điều hắn đoán từ trước, hắn đã từng thâm nhập điều tra tư liệu về Thần Long, biết được Thần Long có thuộc tính thiên hướng giết chóc rất nhiều, nhưng có ghi lại chỉ có hai loại đó chính là Quỷ Ảnh Huyết Sát Long và Xích Huyết Giác Ma Long mà thôi.
"Nguyện vọng cả đời ta chính là trở thành một Long võ giả, đáng tiếc ta đã lần tìm các di tích Thượng Cổ, đạp khắp lãnh thổ Tam Đại Đế quốc, đã trải qua vô số hung hiểm, hơn một ngàn lần tìm được được sống trong chỗ chết nhưng đều không tìm ra máu truyền thừa của Thần Long. Trong đó có hai địa điểm rất giống phần mộ Thần Long ta nhận được hai thứ, một chính là chiến kỹ Vô Danh, một cái nữa chính là Xích Huyết Thiên Hoang, chúng nó đều có liên quan đến rồng, nhưng chúng nó đều không phải tinh huyết Thần Long truyền thừa mà ta muốn."
Diệp Vô Thương bất lực cười khổ nhìn Long Thần, nói:
"Đây chính là số mệnh, cho nên ta hâm mộ ngươi."
Long Thần cũng không biết nên nói gì, Diệp Vô Thương là một kẻ trung thành theo đuổi Thần Long, nhưng đáng tiếc hắn lại không có vận khí kia, trên lãnh thổ Tam Đại Đế quốc rộng lớn có vô số người, nhưng chỉ có chưa tới mười người có thể trở thành Long võ giả, cho nên xác suất kia thật sự quá nhỏ.
"Ta không ngờ lại có một Long võ giả đi vào chính giữa lăng mộ của ta, đoán chừng đây chính là vận mệnh bất ngờ lớn nhất đời ta, từ khoảnh khắc ngươi đi vào lăng mộ, ta đã luôn nhìn chằm chằm ngươi, nếu không phải ngươi thì những người khác coi như tìm được Xích Huyết Thiên Hoang cũng không cách nào thu phục được."
Diệp Vô Thương lưu manh nói.
"Cho nên ngay từ đầu ngươi đã không có ý định giao Xích Huyết Thiên Hoang cho Tô Chân kia."
Long Thần á khẩu thật sự không trả lời được, Tô Chân này thật sự sẽ bại, Diệp Vô Thương vốn không xem hắn là một người.
"Đương nhiên, chẳng qua nếu ngươi thua thì vật mà ta nhọc công có được kia ngươi cũng không có tư cách thu phục."
Diệp Vô Thương tiếp tục nói.
"Xích Huyết Thiên Hoang rốt cuộc là gì." Long Thần đột nhiên mở miệng hỏi.
"Thứ cứng rắn nhất trên người Xích Huyết Giác Ma Long chính là sừng của nó, mặc dù đã qua bao nhiêu năm, vài trăm vạn năm, mấy ngàn vạn năm lịch sử, nhưng vẫn còn tồn tại Long uy, hơn nữa còn tồn tại một tia Long hồn, ta chắc hẳn chỉ có nhờ võ giả có Long huyết mạch mới có thể chân chính trấn trụ nó, năm đó ta cũng chỉ hơi chút hàng phục được nó mà thôi.
"Sừng của Xích Huyết Giác Ma Long."
Xích Huyết Giác Ma Long có đẳng cấp cũng không khác biệt lắm với Quỷ Ảnh Huyết Sát Long, mặc dù không phải Tổ Long, cũng không phải siêu cấp cường giả Thần Long, nhưng ít nhất không phải dưới cấp Thần Long, nếu như trong trạng thái toàn thịnh thì cả lãnh thổ sẽ không có ai là đối thủ của nó.
Long Thần mơ hồ có chút thấp thỏm.
Cầm một sừng Thần Long làm thành vũ khí của mình thì không biết tràng cảnh đó sẽ hùng tráng đến mức nào.
Với thân thể Thần Long, nắm sừng Thần Long, thật phong cách làm sao.
"Nói như vậy thì chiến kỹ vô danh cũng có liên quan tới rồng mới đúng."
Thành quả mà Diệp Vô Thương cố gắng nhiều năm như vậy, bản thân lại cứ chiếm được như vậy, Long Thần cảm thấy thật sự có chút ngại ngùng.
"Cái đó, tiền bối, trên đời này người còn có người nào mà người cần ta đánh chết không."
Cũng giống như Phương Dương Tử dặn dò Long Thần đánh chết cái người tên Khương Khanh trong cung Chân Vũ Đế vậy.
Diệp Vô Thương giật mình, hắn lắc đầu, chua xót cười nói:
"Nếu như ngươi ba vạn năm trước đến đây thì ta sẽ bảo ngươi xử lý cái tên khốn trong Đông Hoàng cung kia, còn hiện tại thì hắn có lẽ cũng đã chết rồi, không cần ngươi ra tay. Ha ha, tiểu tử, ngươi cũng đừng quá vui mừng, những kẻ này đi ra ngoài, chuyện ngươi có nhiều bảo vật như vậy chắc chắn sẽ bị công bố, đến lúc đó ngươi hãy đợi cường giả của cả lãnh thổ Đông Hoàng đến đuổi giết ngươi đi."
Long Thần cũng thật sự chưa nghĩ tới điều này.
"Cường giả của cả Lãnh thổ Đông Hoàng à..."
Long Thần đột nhiên cảm thấy áp lực cực lớn, xem ra những thứ tốt này cũng chẳng dễ dàng lấy được, những tháng ngày tiếp theo chắc sẽ là cuộc sống chạy trối chết, không thể tiếp tục ở chỗ chủ thành U Linh nữa, cũng không tránh khỏi phải rời xa đám Diệp Huyên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.