Chương trước
Chương sau
Lúc Long Thần tỉnh lại, trong nháy mắt đó, một luồng ánh kiếm màu bạc bổ xuống cổ hắn, bây giờ trọng lượng trên người Long Thần vô cùng lớn, dưới ánh kiếm này, hắn rất khó có thể làm động tác tránh thoát.
Dưới tình thế cấp bách, động tác duy nhất của Long Thần chính là di chuyển phần đầu, kẹp lấy thanh kiếm kia!
Ánh kiếm màu bạc quét ngang tới, Long Thần nghiêng đầu về một bên, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, coong một tiếng, Long Thần dùng đầu và vai kẹp lấy thanh trường kiếm màu bạc ấy. Cùng lúc đó, trường kiếm cũng chém nát vài miếng Long Lân của Long Thần.
“Chết đi!” Tô Mặc không nghĩ tới thân thể của Long Thần vậy mà lại có thể đạt tới trình độ này, khi trường kiếm tam phẩm này của hắn chém xuống, lại có thể kẹp lấy, hắn chém nát mấy miếng Long Lân cũng không làm Long Thần bị thương.
Hắn dùng hết sức mạnh cuối cùng, muốn rút kiếm ra, cùng lúc đó dựa vào sự sắc bén của kiếm, có lẽ có thể cắt đứt được cái cổ của Long Thần, đến lúc đó là thành công rồi.
Trước khi ra tay, hắn hoàn toàn không nghĩ tới nhân vật nhỏ bé tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn này, hôm nay vậy mà lại khó chơi như vậy, sinh mạng quả thật còn kiên cường hơn so với con gián.
“Muốn giết ta, nghĩ hay lắm!”
Long Thần cắn chặt răng cố gắng hết sức, vừa ra sức kẹp lấy thanh kiếm của hắn, vừa nâng chân trái lên, dùng toàn bộ sức mạnh cuối cùng, đạp vào vết thương vừa nãy của Tô Mặc, lập tức đá Tô Mặc ngã lăn trên mặt đất. Trường kiếm màu bạc bay văng ra ngoài, rơi xuống vực sâu bên cạnh.
Động tác này đồng thời cũng khiến cho Long Thần đổ về đằng sau, ngã rầm trên mặt đất. Tuy rằng không bị Tô Mặc đánh trúng, thế nhưng, vì nơi này ý chí của Sát Thần ở khắp nơi, khiến cho trí óc hắn phát sinh từng trận nổ vang, hắn cảm thấy giống như toàn bộ thế giới đều nổ tung lên vậy, nguyên thần trong cơ thể quay cuồng vô tận, thậm chí tổn thương đến cả nội tạng của hắn.
Hắn nằm trên đất, từ khóe miệng trào ra máu tươi.
Mặt khác, tình hình của Tô Mặc cũng giống như vậy. Bị Long Thần đá một cước ngã xuống đất, cả khuôn mặt của hắn đã trắng bệch, tinh thần cũng đã bắt đầu mơ màng.
Ở chỗ 5m phía sau Tô Mặc, Đằng Long mắt trừng lớn, nhìn tình cảnh này, cái mà hắn thấy không phải là Tô Mặc lập tức giết chết Long Thần, mà là hai người giằng co, thậm chí Long Thần còn thắng trước một bước.
Hắn không động đậy, chuyện này từ đầu tới cuối không liên quan gì tới hắn, nếu như động thủ, hắn thấy đến ngay cả Long Thần mình cũng không bằng.
Lúc này, hai người nằm trên mặt đất, tinh thần hoảng hốt.
“Tô Mặc.”
Ý chí của Long Thần vượt qua người bình thường.
“Tô Mặc vẫn đang nằm ở chỗ kia, chờ hắn bò dậy, chính mình sẽ bị giết chết.” Hiểu ra được điều này, mặc cho trong đầu vẫn còn đang nổ vang từng tiếng cực lớn, thậm chí trước mắt đã bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, từng người từng người đã từng quen bay bay trước mắt mình.
“Long Thần, ngươi mau tỉnh lại.”
Ở trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên giọng to nhất quát, âm thanh này, hơi hơi kích thích Long Thần một chút, ảo ảnh bên cạnh mới biến mất.
Con mắt Long Thần hơi động, hắn cố sức cắn môi, cựa mình, bò về phía Tô Mặc. Mỗi một đoạn bò đi, Long Thần lập tức chịu một trấn áp to lớn, máu tươi trong miệng hắn không ngừng tuôn ra, có điều Long Thần vẫn kiên trì chịu đựng. Sau một lúc, hắn bò đến bên cạnh Tô Mặc.
Mà lúc này, Tô Mặc cũng liều chết nhìn chòng chọc hắn, giãy giụa đứng dậy.
“Ngươi còn dám đến tấn công ta.” Trong mắt Tô Mặc tràn đầy trào phúng: “Ngươi có thể cử động tiếp, ta liền phục ngươi.”
Đến được bên cạnh Tô Mặc, Long Thần cũng đã không còn sức lực nữa rồi.
“Là ngươi nói đó.” Ngay lúc này, Long Thần không hề có dấu hiệu báo trước, vậy mà lại bò dậy nhanh hơn Tô Mặc, cả người đung đưa, nhào về phía Tô Mặc. Cùng lúc đó khi hắn nhào tới, trong nháy mắt, một trường kiếm đỏ như máu xuất hiện trong tay hắn.
“Chết đi.” Hắn rít lên một tiếng, Phiêu Huyết hóa thành một vệt tơ máu, còn nhanh hơn so với ánh kiếm màu bạc.
Vào lúc này, cả người Tô Mặc đều thừ ra, mục tiêu của Phiêu Huyết là đầu của hắn, hắn cố sức phản kháng, chuyển động thân thể, muốn chạy trốn khỏi một nhát này. Lúc này trong lòng hắn đã không còn có thể dùng sóng to gió lớn để hình dung nữa rồi, Long Thần bò một đoạn xa như vậy, mà vẫn còn có sức tấn công mạnh như thế, thần võ hồn của hắn, rốt cuộc là cái gì vậy.
“Không.”
Trong lòng Tô Mặc sắp khóc ra đến nơi rồi, ở giây phút cuối cùng, hắn chỉ né qua một chút, Phiêu Huyết răng rắc một tiếng chém vào cánh tay của hắn. Một đao này sắc bén chết người, vào lúc này lại chém đứt toàn bộ cánh tay phải của Tô Mặc. Máu tươi phun ra, Tô Mặc hét thảm một tiếng, cánh tay cùng thân thể gắng sức, trong khi đó cánh tay bay ra ngoài rơi xuống vực sâu, mà Tô Mặc thì ngã trên mặt đất co quắp đầy đau đớn.
Cánh tay đau đớn cùng với áp lực tinh thần, khiến cho bản thân hắn đã nằm sát bên rìa của sự sụp đổ.
“Cơ hội tốt, phải nhân cơ hội này giết chết hắn.” Cuối cùng bị chém đứt một cánh tay, Tô Mặc đã hoàn toàn mất đi toàn bộ sự chống cự, đây là một cơ hội lớn trời ban, Long Thần đương nhiên không muốn từ bỏ.
Có điều, vào lúc này, tình hình thân thể của hắn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng hơn rất nhiều, sau khi thi triển một chiêu vượt quá gánh nặng, cả người hắn lảo đảo, không kiểm soát được mà vọt lên phía trước 1m, chỉ có thể dùng Phiêu Huyết để chống đỡ thân thể. Trong đầu hắn choáng váng không ngừng, các loại ảo tưởng bắt đầu xuất hiện. Đợi sau khi Long Thần bị Diệp Hiên kêu tỉnh táo lại, hắn cố gắng quay đầu, Tô Mặc cụt tay đã bò về phía sau khoảng 5-6m, hơn nữa còn đang cố gắng…
Phải giết hắn, nhất định phải quay lại.
Cứ coi như quay lại, Long Thần cũng không chắc có thể đuổi kịp hắn, Tô Mặc không hề yếu hơn so với Long Thần, hắn là người đã sắp bước vào Thần Vũ cảnh tầng năm, đáng tiếc là vận may không tốt, không có nghị lực mạnh mẽ như Long Thần, lại bị Long Thần ra tay thành công trước.
“Đáng tiếc, lần này không giết được hắn, đợi sau khi hắn ra ngoài, chính hắn sẽ giết ta.” Long Thần thầm lắc đầu, hắn từ từ chống người dậy, rốt cuộc tránh được một kiếp. Thế nhưng, tình huống bây giờ không hề lạc quan, nhất định phải nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục tiến lên.
“Tô Chân và Diệp Huyên đều đã dừng bước, có khả năng đã đến đích rồi. Tô Dương cách bọn họ còn khoảng 10m nữa, Diệp Tích Chi cũng vậy. Ta cách bọn họ còn có hơn ba mươi mét, thắng bại còn chưa phân được đâu.”
Thế nhưng, Long Thần là một người có dã tâm, Đế Giáp U Minh hắn sẽ tặng cho Diệp gia, nhưng không có nghĩa là những đồ vật khác hắn cũng cho Diệp gia, Diệp Vô Thương vốn dĩ không quan tâm đến người nhà họ Diệp, nếu như Long Thần dựa vào cố gắng của mình mà đạt được đồ vật, tỷ đệ Diệp Huyên cũng sẽ cam tâm tình nguyện, còn hơn là cho người nhà Tô gia.
“Hạng nhất, ba vạn thần tinh, thần kỹ thất phẩm …”
Nghĩ tới điều này, Long Thần tiếp tục tiến lên, từng bước từng bước một. Đằng Long bên cạnh hắn lúc này đã sợ ngây cả người rồi.
“Đây là người Thần Vũ cảnh tầng một sao, chém một cánh tay của Tô Mặc, hắn còn có thể tiếp tục tiến lên, đã vượt qua ta rồi, lẽ nào hắn muốn đi đến…đích”
“Tất cả những chuyện hắn làm dường như chỉ có Thần Vũ cảnh tầng năm mới có thể làm được…”
“Thiếu niên này, vì sao lại có thể nghịch thiên đến như vậy, thật sự là quá kỳ lạ đó…”
Vừa bắt đầu, hắn đã khinh thường Long Thần là một Thiên Vũ giả, đến Thần Vũ cảnh cũng chỉ có thể xem như là một thiên tài nhỏ. Thế nhưng, ở đây là bên trong truyền thừa của Sát Thần, biểu hiện nghịch thiên của Long Thần khiến Đằng Long run rẩy. Hắn xác định nếu như Long Thần muốn giết hắn, vào lúc này đã có thể dễ dàng ra tay thành công rồi, bởi vì Đằng Long ở chỗ này không thể nhúc nhích nổi.
“Nhớ rõ, nếu như ngươi muốn gây phiền phức cho Diệp Huyên, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Thời điểm đi ngang qua Đằng Long, Long Thần nói với hắn như vậy.
Đằng Long không dám nói lời nào.
Hắn sợ Phiêu Huyết của Long Thần xẹt qua cổ hắn.
Cảnh cáo hắn một tiếng, Long Thần cắn chặt hàm răng, hiện tại hắn đã hồi phục hơn rất nhiều, cũng không còn nôn ra máu nữa.
“Chính là thời điểm cuối quyết định thắng bại rồi.”
Trong lòng kiên quyết, Long Thần cố gắng kiên trì, tiến về phía trước, một mét, hai mét…mười một mét, mười hai mét. Mỗi lúc tiến lên phía trước một bước, hắn đều phải nghỉ ngơi một lúc, hắn rất muốn dừng lại để nghỉ ngơi, thế nhưng ý chí khiến cho hắn không thể dừng lại được.
Phía trước xuất hiện hai người, là Tô Dương và Diệp Tích Chi, khoảng cách giữa bọn họ là 1m, Tô Dương ở phía trước, Diệp Tích Chi ở phía sau, sắc mặt hai người như sáp, không còn thấy một chút máu nào, mồ hôi đã thấm ướt áo hai người họ.
Nếu Diệp Tích Chi tiến lên tiếp 1m, nàng ta có thể sẽ được hạng ba. Thế nhưng, vì sao nàng ta không tiếp tục tiến lên, bởi vì đã đến cực hạn rồi, lúc này nàng ta đã rơi vào trong ảo cảnh. Nếu tiếp tục tiến lên một bước, xem chừng sẽ bị ý chí giết chóc ảnh hưởng, chém giết lung tung khắp nơi, cuối cùng rơi vào trong vực sâu bên cạnh.
Bọn họ đều cảm nhận được, phía sau mười mét, có người đến.
Hai người đều tỉnh táo lại một chút
“Là Tô Mặc đã đuổi kịp rồi à.”
“Chắc hẳn là Tô Mặc…”
Diệp Tích Chi đã không chiếm được hạng ba, vì vậy dù có phải là Tô Mặc hay không, cũng đều không quan trọng. Đến nơi này rồi, nếu ai động thủ trước, quả thực chính là người đó chết.
“Còn… hai mươi mét.”
Long Thần liều mạng chống cự lại ý chí của Sát Thần, càng ngày càng nhiều ảo giác xuất hiện bên cạnh hắn.
“Đại ca, chúng ta đi tham gia tuyển chọn Cổ Ma Vực đi…” Hoàng Phủ Kỳ xuất hiện bên cạnh hắn, ôm lấy chân của hắn, một nguồn sức mạnh từ thân thể nhỏ bé của nàng truyền tới, kéo Long Thần về phía sau.
“Cút.”
Long Thần bước ra một bước, đá văng nàng ra, tiếp tục tiến lên, Hoàng Phủ Kỳ ngã vào trong vực sâu, kêu thảm vô vọng, cả khuôn mặt tràn đầy kinh hoàng.
“Hai mươi mét này, thật là khó khăn đấy…”
Trong lòng cảm khái, Long Thần vẫn tiếp tục tiến lên.
“Ca.”
Giọng nói quen thuộc này, Long Thần sẽ không bao giờ quên, giây phút này, hắn nhận lấy chấn động nghiêm trọng. Hắn ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, Dương Linh Thanh nghiễm nhiên đứng trước mắt hắn mà cười, sau đó hơi tức giận nhìn hắn, nói: “Liệp Yêu đại hội, Bạch Thế Kỷ của Bạch gia đã tu luyện được U Minh Động Thiên Chỉ, bọn họ sẽ ra tay với ngươi, ta thấy ngươi đừng tham gia…”
Vừa mới nói xong, một thanh niên dữ tợn xuất hiện phía sau Dương Linh Thanh, bóp lấy cổ của Dương Linh Thanh, dao găm đâm vào từ sau tim nàng, từ đằng trước tim rút ra, máu tươi bắn vào mặt Long Thần, dính vô cùng.
“Ca…” Trên mặt Dương Linh Thanh toát ra ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
“Tiện chủng, đối phó với Bạch Thế Kỷ ta đây, ta phải giết sạch người nhà các ngươi.” Thanh niên phía sau cười to.
Sát khí từ trên người Long Thần bạo phát ra, khí tức sát phạt khiến người ta phải sợ hãi.
“Linh Thanh chết rồi, nàng chết rồi…”
Long Thần lâm vào trong một trạng thái mơ hồ
“Chết rồi, ta đã giết chết nàng.” Bạch Thế Kỷ cười to.
“Không phải Linh Thanh đã đi đến nơi xa với Lý Tuyền Cơ rồi sao…” Một ý nghĩ khác nhắc nhở Long Thần.
“Là ảo giác, ta đang ở truyền thừa Sát Thần …” Long Thần từ từ tỉnh táo lại, sát khí cũng dần dần biến mất.
“Quả nhiên, muốn dùng ảo ảnh kích thích bản tính giết chóc, sau đó sẽ có một loại trạng thái hoàn toàn nhập ma như đám người Diệp Hùng.” Long Thần xem như là đã hiểu rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.