Chương trước
Chương sau
Giọng nói bỗng nhiên xuất hiện này, hình như vang lên trong đầu mỗi người. Mười người còn lại, ai cũng nghe được giọng nói này. Đầu tiên họ thở dài một hơi, rốt cuộc cũng qua được trò chơi đầu tiên, sau đó nghi hoặc.
Giọng nói này nghe có vẻ rất non nớt, giống như giọng nói của một đứa bé. Đây là truyền thừa của Sát Thần. Nếu thần võ hồn của Sát Thần Diệp Vô Thương vẫn còn tồn tại. Thì giọng nói này phải là giọng của Diệp Vô Thương. Nhưng tại sao nó lại là giọng của một đứa bé,
Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng mỗi người đều hiện lên câu hỏi như vậy. Lúc này, tất cả mọi người đã yên tĩnh lại, đang đợi xem giọng nói này sẽ bảo làm gì tiếp theo, có phải bắt đầu trò chơi kế tiếp hay không.
Không đúng, tiếp theo là lúc kích động lòng người. Đó chính là công bố người có được Đế Giáp U Minh.
Ai cũng mong đợi, nhất là Tô Chân. Gã là người giết người cuối cùng. Gã biết mình giết bao nhiêu người. Lúc này, gã cũng mong đợi nhìn lên trời, chờ đối phương công bố kết quả.
“Cuối cùng cũng tới giây phút này, chỉ cần cho ta Đế Giáp U Minh, thì ta sẽ vô địch. Nếu ta có Đế Giáp U Minh, thì ta sẽ đạt được vị trí quán quân của trò chơi khác. Truyền thừa của Sát Thần Diệp Vô Thương, không chỉ có mình Đế Giáp U Minh.”
Rốt cuộc cũng chờ đến giây phút này. Tô Chân vô cùng kích động. Khuôn mặt đỏ bừng, lóe lên ánh sáng.
Chỉ còn lại mười người. Mặc dù ý của Long Thần là giết Đằng Long. Nhưng đến lúc này, Diệp Huyên cũng không tiện ra tay. Dù sao gã cũng là người của Diệp gia.
Lúc này, Long Thần và Diệp Huyên dựa vào nhau.
Ba mươi bảy người đi vào, hai mươi bảy người đã chết, ngay trò chơi đầu tiên đã cho mọi người một đòn cảnh tỉnh. Thực lực của Diệp gia hay Tô gia cũng bị giảm hơn nửa. Đó chính là tổn thất lớn, mà họ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi cuối cùng. Nếu đám người còn lại đều chết ở đây, thì toàn quân bị diệt.
“Người giết mấy người?"
Long Thần hỏi.
Diệp Huyên bất đắc dĩ, nói:
“Lần này sẽ không có phần của ta. Bởi vì ta bận tâm an nguy của hai ngươi. Nên từ đầu đến cuối, ta chỉ giết một người..."
Nàng nhất định không đạt được Đế Giáp U Minh.
“Lần này, ta không tham gia cạnh tranh. Nhưng lấy tâm tính của đám người Tô Chân, thì ngay cả người mình cũng sẽ giết. Mặc dù, ta có huyết mạch Thất Sát. Nhưng ở phương diện này, thì ta không sánh bằng bọn họ. Xem ra Đế Giáp U Minh sẽ thưởng cho người có lòng dạ độc ác nhất.”
Diệp Huyên nói đến đây, bèn cau mày lại.
“Nếu Tô Chân có được Đế Giáp U Minh, thì tiếp theo sẽ rất phiền phức, phải nói là vô cùng phiền phức, rất có thể chúng ta sẽ chết ở đây..."
Long Thần và Diệp Hiên nghe Diệp Huyên nói như vậy, bèn nhìn nhau cười một tiếng.
Long Thần cũng không biết mình có đạt được quán quân hay không. Tô Chân là lão quái vật mấy nhìn năm, ác hơn và mạnh hơn mình vô số lần.
Khi mọi người đang hoang mang, thì giọng nói trẻ con kia lại vang lên. Mọi người cảm thấy giọng nói này hơi giống máy móc.
“Trò chơi giết chóc đã kết thúc. Bây giờ công bố chiến tích của từng người. Kẻ nào có thành tích cao nhất, thì sẽ được thưởng Đế Giáp U Minh.”
Tất cả mọi người nghe được giọng nói này, thì đứng yên chờ đợi, không nói một câu. Nhưng trong lòng họ rất khẩn trương. Dù già như Tô Chân, cũng rất gấp gáp.
“Diệp Hiên, không giết được người nào."
“Diệp Hùng, không giết được người nào."
Theo kết quả công bố, thì sẽ tuyên bố kết quả từ thấp đến cao.
Ngoài sáu cường giả của Diệp gia và Tô gia, thì người còn lại là Long Thần, Diệp Hiên và một võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn còn sót lại. Có lẽ do gã may mắn, nên không gặp phải cao thủ.
Trò chơi giết chóc này, khảo nghiệm sức mạnh và vận may của mỗi người. Đương nhiên còn có một cái nữa, đó chính là sự tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến mức giết cả người nhà.
Người có được ba điều này, thì có thể đoạt giải quán quân. Ba phương diện này, thì Tô Chân là người nổi bật.
Vận may đại biểu cho tỉ lệ phát hiện đối thủ. Tính cả Phệ Huyết Yêu Đồng, thì phương diện vận may của Long Thần tốt hơn Tô Chân. Nhưng hai cái khác thì kém xa.
“Tô Đông, giết một người."
Sau đó, giọng nói ngây thơ kia lại công bố một cái tên.
Đám ngươi yên lặng đứng nghe.
“Diệp Huyên, giết một người."
Người Tô gia nghe được câu nói này, thì đều bật cười. Diệp Huyên không tham dự cạnh tranh. Ở đây, trừ đệ đệ Diệp Hiên của nàng và Diệp Hùng, thì nàng là người thấp nhất.
Chẳng qua, Diệp Hiên không giết được ai. Tại sao vẫn chưa công bố chiến tích của Long Thần. Chẳng lẽ chiến tích của Long Thần lớn hơn một người.
Loại tiểu nhân vật như Long Thần, người khác cũng không để ý, căn bản không ai để ý đến hắn. Đằng Long nhìn về phía Long Thần. Gã nghi hoặc, Long Thần chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một, chẳng lẽ có thể tiêu diệt được Thần Vũ cảnh tầng ba sao.
“Không thể nào."
Đằng Long lắc đầu.
Ngay sau đó, tiếp tục công bố.
“Đằng Long, giết hai người.”
Đằng Long biết mình không có hi vọng. Mê cung giết chóc này quá lớn. Từ đầu đến cuối, gã cũng chỉ tìm được hai người, cho nên gã cũng chỉ hi vọng vào Diệp Tích Chi. Chẳng qua, năm người đã được công bố. Đây là tình huống gì. Năm người cộng lại mới giết được bốn người. Điều này chẳng lẽ là nói có một người rất kinh khủng.
Trong lòng mọi người, bắt đầu cảm thấy không yên lòng, nhất là Tô Chân.
“Chẳng lẽ chiến tích của Diệp Tích Chi cao hơn mình, không thể nào. Có lẽ là Tô Dương và Tô Mặc giết nhiều người.”
Khi mọi người đang tự hỏi, thì công bố tiếp.
“Tô Dương, giết hai người."
“Tô Mặc, giết hai người."
“Diệp Tích Chi, giết hai người."
Thành tích của ba người, được tuyên bố liên tục. Tất cả mọi người nghe đến đây, thì đều sửng sốt. Chiến tích của Tô Dương, Tô Mặc và Diệp Tích Chi đều thấp hơn dự đoán. Mọi người lại tính một chút. Vậy mà đã công bố chiến tích của tám người. Lúc này, mọi người theo bản năng lấy ra quang trận hình tròn, xem được một lát, thì bọn họ ngây người.
Hai người còn lại, lại là Tô Chân và... Long Thần.
Một tiểu nhân vật không đáng chú ý.
Nhưng tên của hắn lại ở đằng sau.
Chỉ còn lại hai người. Đây là thời khắc mấu chốt.
Lúc này, mỗi người khi đọc đến tên Long Thần thì vẫn không tin được, chẳng lẽ chiến tích của Long Thần lớn hơn hai người. Nhưng hắn chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một. Làm sao có chiến tích được, sống được thì đã không tệ. Hắn phải giống như Diệp Hiên, chiến tích bằng không thì mới bình thường.
Diêp Huyên cũng ngơ ngác nhìn Long Thần, hơi vui vui, nên hỏi dò:
“Long Thần, ngươi giết mấy người."
Đúng lúc này, xa xa Tô Chân cũng hơi tính toán, lập tức trợn mắt:
“Tám người đã được công bố, tổng lại giết được mười người, còn lại là mười bảy người, nói cách khác..."
“Không thể nào! Chắc là do mấy người đã chết kia giết. Ví dụ như Tô Ách, chẳng lẽ gã không giết được người nào.”
Tô Chân nghĩ đến đây, bèn nở nụ cười, thoạt nhìn gã vẫn nắm chắc thắng lợi trong tay.
Điều mọi người mong chờ nhất, cuối cùng đã đến.
“Tô Chân, giết tám người."
“Long Thần, giết chín người."
Lúc mọi người nghe thấy Tô Chân giết tám người, thì không nghĩ gì thêm. Tô Chân giết được tám người, nên đạt được quán quân là rất bình thường. Nhưng mấy chữ cuối cùng, lại khiến tất cả mọi người ngơ ngác. Nhất là Tô Chân, ngay từ đầu lão còn cười thoải mái. Nhưng trong nháy mắt, nụ cười của lão đã cứng ngắc.
“Long Thần."
Trong lòng mỗi người đều hiện lên câu hỏi. Long Thần chỉ mà một Thần Vũ cảnh tầng một. Tại sao có thể giết được chín người. Điều này khiến bọn họ chấn động. Trên mặt Tô Dương và Tô Mặc đều hiện lên vẻ không tin. Còn Tô Chân thì đã bị lửa giận bao phủ cả người. Lão gầm rú điên cuồng, bộc phát ra sức mạnh khổng lồ.
“Không thể nào, không thể nào, nhất định là tính sai. Tại sao hắn có thể giết được chín người, không công bằng tí nào.”
Mặc cho lão rống giận, cũng không ai nghe được.
Bên này, Diệp Huyên cũng đờ người nhìn về phía Long Thần, mãi vẫn chưa tỉnh hồn lại. Bên cạnh, Đằng Long cũng ngơ ngác, trong lòng nhấc lên sóng lớn.
“Người biết thực lực của ta rồi mà.”
Rốt cuộc, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Long Thần mỉm cười. Lần này mình quá mạo hiểm rồi. May mà mình đã giết Tô Ách. Nói cách khác, nếu số người mình và Tô Chân giết bằng nhau, không biết giọng nói kia sẽ dùng phương pháp gì để quyết thắng thua.
Diệp Huyên hiểu rằng: Ở nơi này, muốn giết được chín người, không dễ chút nào.
“Tỷ! Đệ nhìn thấy hắn tiêu diệt chín người, đó là sự thật. Tô Chân kia, buồn cười quá. Vậy mà lão cũng giết được tám người, chỉ thua Long Thần một người. Chắc bây giờ lão đang tức điên.”
Diệp Hiên cười hắc hắc nói.
Diệp Huyên nghĩ đến biểu lộ của Tô Chân, bèn bật cười. Tất cả mọi người đều cười theo. Lúc này, Tô Chân chắc chắn đang tức điên.
“Nói cách khác, con có được Đế Giáp U Minh..."
Diệp Huyên cười một trận, sau đó ngẩn người. Đó chính là Đế Giáp U Minh, là món đồ khiến người ta một bước lên trời.
“Không, là sư phụ có được Đế Giáp U Minh."
“Ừm!"
Diệp Huyên không kịp phản ứng Long Thần đang nói cái gì.
Đúng lúc này, giọng nói trẻ con lại tuyên bố:
“Vậy nên, Đế Giáp U Minh thuộc về người có chiến tích cao nhất. Đó chính là Long Thần. Sau khi tất cả trò chơi kết thúc, thì sẽ ban thưởng. Nếu vòng sau ngươi chết, thì coi như ngươi không may. Phần thưởng này sẽ được thưởng cho người xếp phía sau.”
Đám người Long Thần và Diệp Huyên nhìn nhau, đều thấy được biểu lộ nên khóc hay nên cười trong mắt đối phương. Phần thưởng này không được tặng bây giờ. Nếu như sau khi tất cả trò chơi kết thúc, mà Long Thần chết rồi, thì Đế Giáp U Minh sẽ rơi vào tay Tô Chân. Thế nên, Tô Chân sẽ liều mạng để giết Long Thần.
Cuộc chiến giữa hai bên, sẽ bùng nổ càng thêm mãnh liệt.
Ba người nhìn nhau, đều thấy vẻ thận trọng trong mắt đối phương.
“Thế này thì không ổn rồi. Ta nghĩ Tô Chân chắc chắn sẽ điên cuồng. Lão là loại người không tiếc bất cứ giá nào, để đạt được mục đích. Sau này, chúng ta phải cần thận hơn...”
Diệp Huyên khẽ nói, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.