Chương trước
Chương sau
“Ư hử.”
Tô Tuyết gật đầu có chút xấu hổ, ngồi xuống ở trên đùi của hắn.
“Ngươi không có ý cởi ra U Minh chiến giáp sao?”
Tô Mặc mỉm cười hỏi.
“Sẽ cỡi, trước nói chính sự cái đã.”
Tô Tuyết có chút nghịch ngợm nói.
“Hảo?”
Trong lòng Tô Mặc cũng bị tích tụ quá nhiều chuyện, lúc này liền nhất nhất nói cho Tô Tuyết nghe.
“Gấp gáp muốn ta trở lại, rốt cuộc là chuyện gì? Diệp Huyên tiện nhân kia không phải là loạn định thực lực người, chỉ khi người đến Thần Vũ cảnh ngũ trọng, mới có thể cưới nàng sao?”
Nói đến Diệp Huyên, trong mắt Tô Tuyết tràn đầy lửa giận và ghen tỵ.
Khi nàng mới sinh ra đời, Diệp Huyên đã là phong hoa tuyệt đại, người người đều biết, trình độ để cho mọi người nhìn lên, nàng thật vất vả mới có cảnh giới ngày hôm nay, là có khả năng Vượt qua Diệp Huyên.
“Thần Vũ cảnh ngũ trọng, không phải dễ dàng lấy được, ta mặc dù còn không xa, nhưng mà cũng phải là chuyện mười mấy năm sau, ta nhịn không được mười mấy năm, hơn nữa, gần đây có biến cố mới.”
Tô Mặc thanh âm bình tĩnh nói.
“Biến cố gì?”
Tô Tuyết lúc lắc cái đầu, rất có hứng thú hỏi lông mi của nàng rất dài, khẽ nhếch lên, có mùi vị giảo hoạt, cộng thêm ánh mắt linh động thoạt nhìn vô cùng khả ái.
“Đệ đệ Diệp Huyên, là một tiểu thiên tài hai mươi chín tuổi Thần Vũ cảnh nhất trọng, đã tới U Linh chủ thành, hơn nữa từ nay về sau phỏng chúng sẽ sinh sống ở bên cạnh Diệp Huyên.”
Tô Mặc nói.
“Chuyện này kỳ quái nha, đệ đệ Diệp Huyên đến, và người đoạt quyền sử dụng Hồng Liên Ngọc Bội, có quan hệ gì chứ?”
Tô Tuyết khẩn trương lên, lên tiếng hỏi.
Tô Mặc một quyền, đấm nhẹ lên cái bàn ở bên cạnh.
“Tô gia chúng ta vì vật này, đã trả giá thật nhiều rồi, ta ngủ đông nhiều năm như vậy, bây giờ hy vọng duy nhất đã đặt lên trên người của ta, ta tuyệt đối không cho phép không may nào. Diệp Hiên tiểu hài tử kia, chính là xuất hiện không may, Tuyết nhi, ngươi nghĩ mà xem, Hồng Liên Ngọc Bội, có chức năng dụng dưỡng Thần vũ hồn, tăng lên ngộ tính, cổ vũ tu luyện, thậm chí là bảo vệ tính mạng, đây chính là truyền gia chi bảo Diệp gia, có Hồng Liên Ngọc Bội, thực lực Diệp Huyên mới có thể từ nhỏ đến lớn đều mạnh hơn ta một bậc. Mà bây giờ, tu vi Diệp Huyên cơ hồ đã đến đỉnh rồi, nàng đúng đỉnh phong U Minh Phủ, chèo chống toàn Diệp gia, mà lúc này, nàng cùng thân đệ đệ của mình cùng chung sống một chỗ, đệ đệ của nàng cũng là thiên tài, người nói đi, sẽ phát sinh chuyện gì?”
Tô Mặc trầm trọng nói.
Tô Tuyết lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Rất có thể, Diệp Huyên sẽ đem Hồng Liên Ngọc Bội, truyền lại cho Diệp Hiên. Dù sao ngàn năm sau, Diệp Hiên sẽ tiếp nhận vị trí của nàng, cho nên nàng phải suy nghĩ cho tương lai Diệp gia. Hồng Liên Ngọc Bội có một chức năng thần kỳ, đó chính là, chỉ cần cùng người thừa kế ngọc bội làm chuyện phòng the, là có thể có quyền sử dụng một phần Hồng Liên Ngọc Bội, ít nhất điều khiến là không có vấn đề, cho nên người mới muốn cùng Diệp Huyên thành thần, tiện nhân chết tiệt kia thật sự quá bảo thủ mà!”
Nói đến Diệp Huyên, trong mắt Tô Tuyết tràn đầy quang mang ghen ghét, nắm chặt quả đấm.
“Nếu như Hồng Liên Ngọc Bội truyền thừa cho đệ đệ của nàng mà nói ta đây bằng nhiều năm giao hảo Diệp Huyên, bồi dưỡng tình cảm, lúc này bị hủy hoại trong chốc lát.”
Tô Mặc có chút khẩn trương nói.
Mục đích của hắn, chính là đoạt lấy thân thể Diệp Huyên, sau đó mới là quyền sử dụng Hồng Liên Ngọc Bội.
Tô Tuyết bên cạnh, bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm trong đầu, đó chính là nếu như truyền thừa cho Diệp Hiên, vậy thì càng thêm dễ dàng, nàng có thể dụ dỗ Diệp Hiên, hai người thành tựu chuyện tốt, đến lúc đó Tô Tuyết nàng cũng có thể nắm giữ Hồng Liên Ngọc Bội, thế nhưng nàng không có đem ý nghĩ này nói ra ngoài, nàng biết Tô Mặc nhất định phải lấy được phương pháp sử dụng này, sở dĩ còn chưa nói, thứ nhất là bởi vì nàng bây chừ thuộc độc quyền của Tô Mặc, Tô Mặc làm sao đem nàng giao cho một tên miệng còn hôi sữa Diệp Hiên? Thử hai, đó chính là nàng còn không phải dòng chính Tô gia, không chiếm được tín nhiệm toàn bộ người nắm quyền Tô gia, bọn họ sẽ không nguyện ý đem Hồng Liên Ngọc Bội, giao trong tay cho một người không có toàn bộ tín nhiệm.
Cho nên, nàng rất thông minh ngậm chặt miệng. Truyện Cung Đấu
Nàng tuổi còn nhỏ, vẫn chỉ là một Thần Vũ cảnh nhất trọng, nếu không phải có Tô Mặc che chở, nàng sẽ không có địa vị hôm nay.
Cái địa vị này, lại làm cho nàng vô cùng lưu luyến
“Mặc nguyên soái, sau khi Diệp Hiên tới, ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
Tô Tuyết ngăn đề tài này, từ điểm nhỏ hỏi tới.
“Đây chính là chuyện mấu chốt nhất, ta từng phái Tô Dịch đi ám sát Diệp Hiên, lần đầu tiên là trong U Linh chủ thành, lại bị một tên mao đầu tiểu tử quỷ dị cứu giúp Diệp Hiên, kế tiếp, Diệp Hiên và tên tiểu tử kia cùng nhau gia nhập vào U Minh quân, đi vào trong U Minh chiến trường thí luyện, ta đế Tô Dịch đi vào trong U Minh chiến trường giết chết Diệp Hiên, lại không nghĩ rằng vừa lúc gặp phải tên tiểu tử Long Thần kia, là hắn cửu Diệp Hiên trở lại phủ thành chủ.”
“Tên tiểu tử này, lợi hại như vậy sao! Có thể ở trong tay Tô Dịch cứu ra Diệp Hiên? Hắn chẳng lẽ là Thần Vũ cảnh nhị trọng?”
Tô Tuyết có chút khiếp sợ nói.
“Không đã điều tra qua, cảnh giới của hắn chỉ mới Thiên Vũ cảnh thất trọng, nhưng có rất nhiều thủ đoạn thần kỳ.”
Dùng một chút, Tô Mặc từ trong nạp giới lấy ra mấy tờ giấy, nói: “Đây là tài liệu của tên Long Thần kia mà ta đã cho người sửa sang lại, người xem trước một chút đi”
Tô Tuyết ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chuyện này thật sự quá trùng hợp, nàng từ trên mấy tờ giấy kia nhìn từ đầu tới đuôi, sắc mặt có chút khiếp sợ, lại có chút khinh thường, nói: “Lực chiến đấu chân chính, hẳn là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, tại Thiên Vũ cảnh cửu trọng căn bản có rất ít địch thủ. Thế nhưng có không ít thủ đoạn chạy trốn giữ mạng, cho nên mới có thể mang theo Diệp Hiên chạy trốn, tiểu tử này cũng không có biến thái như trong tưởng tượng của ta lúc nãy. Thế nhưng phiền toái chính là, hai lần cũng không có giết chết Diệp Hiên, khẳng định con tiện nhân kia đã nói lên hoài nghi, chúng ta đã đả thảo kinh và rồi, nếu như động thủ lần nữa, nhất định sẽ bại lộ, kế tiếp, căn bản không thích hợp hướng Diệp Hiên động thủ. Xem ra chỉ có thể đánh kế hoạch lâu dài thôi.”
“Ý nghĩ của ngươi cũng giống như ta.”
Tô Mặc có chút tán dương nhìn Tô Tuyết, hai bàn tay to vừa vặn vuốt ve cái mông no tròn Tô Tuyết, Tô Tuyết ưm một tiếng, ngã vào ngực Tô Mặc, nàng vỗ nhè nhẹ lồng ngực Tô Mặc, nũng nịu mắng: “Bại hoại, người còn không có nói cho ta biết, gọi ta trở lại, rốt cuộc là bởi vì chuyện này.”
Tô Mặc cười nói: “Đương nhiên là nhớ ngươi rồi, Tô Thiên cha ngươi, còn có vài người khác, đều ở trong U Minh Huyết Hải trông chừng, bình thời ngay cả một người nói chuyện cũng không có, hơn nữa còn Diệp Huyên ở đây, ta phải giả bộ bộ dáng chính nhân quân tử, thật sự đến sợ, người trở lại vừa lúc.”
“Tử tướng, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, nhất định là muốn ta tốn công cho người rồi.”
Tô Tuyết thản nhiên cười, nhìn Tô Mặc nói.
Tô Mặc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật đúng là đoán trúng rồi, mười ngày sau là võ đạo tranh tài, người đi tham gia, bắt cái chức vô địch kia cho ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.