Chương trước
Chương sau
Diệp Huyên khoát khoát tay, nói: “Hoàn hảo mạng hắn vẫn còn, đợi Tô Mặc tới đây là được rồi. Trước hết để cho đệ đệ của ta khôi phục lại như cũ rồi hắn nói, chuyện khác, ta tái phân phó các ngươi.”
“Dạ.”
Mọi người cung kính gật đầu.
Diệp Huyên, mới trở vào trong phòng, lúc này Diệp Hiên đang ngủ thật say, sương mù trắng vờn quanh, bởi vì nhiệt độ cơ thể Diệp Hiên lạnh như băng, kết ở trên đệm.
Lại kiểm tra tình huống Diệp Hiên một lần nữa, dùng thần nguyên hùng hồn của mình, xua đuổi một ít băng hàn cho Diệp Hiên, sau đó mới nhìn Long Thần bên cạnh, giọng của nàng vô cùng dịu dàng, vô cùng hòa khí nhìn Long Thần, nói: “Phiền người đem tình huống cụ thể nói cho ta biết một chút, có được không?”
Long Thần gật đầu, liền đem chuyện cụ thể ở trong U Minh chiến trường nói qua một lần cho thành chủ Diệp Huyên, nhân tiện đây cũng nói đến chuyện của Diệp Hiên trước đây.
Dĩ nhiên, trong ngôn ngữ của hắn cũng không có ám hiệu người chủ sự đứng sau màn là Tô Mặc. Hắn cũng biết quan hệ giữa Diệp Huyên và Tô Mặc, dưới tình huống không có chứng cớ, hắn không thể nói lung tung, nếu không đưa tới họa sát thân.
Diệp Huyên và Tô Mặc, đều là loại cường giả siêu cấp cho dù Long Thần có dùng tới huyết độn cũng không thoát được.
Sau khi nghe xong Diệp Huyên đối với Long Thần người này, rất là giật mình. Tại trong mắt nàng Long Thần chỉ là một tiểu võ giả Thiên Vũ cảnh thất trọng thôi, nàng vốn cho là Long Thần vận khí thật tốt, tình cờ cửu Diệp Hiên một lần, lại không nghĩ tới, chẳng những là lần này Long Thần cửu Diệp Hiên, mà ngay cả Diệp Hiên gặp nạn lần trước, cũng được Long Thần cứu.
Hơn nữa, Long Thần cũng không phải tùy tiện cửu Diệp Hiên, mà là dùng thực lực của mình, trực tiếp đánh lui đối phương!
Thiên Vũ cảnh thất trọng, có thể đánh lui Thần Vũ cảnh nhị trọng sao?
Long Thần bỗng nhiên nói rất hào hồ, nhưng nhà Diệp Huyên biết trong chuyện này nhất định không có đơn giản như vậy, Long Thần người này, khẳng định có chỗ hơn người.
Một đôi mắt màu đen, hơi chút lộ ra chút màu tím nhìn Long Thần đảo qua đảo lại, Diệp Huyên bỗng nhiên toát ra nụ cười xinh đẹp, nói “Đệ đệ của ta đây từ nhỏ cũng không thích nói chuyện cùng với người khác, xem ra quán hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.
Long Thần cười cười, không có trả lời.
“Người cảm thấy, ai là hung thủ? Tại U Linh chủ thành động thủ không thành, giả mạo U Minh quân, tiến vào U Minh chiến trường.”
Diệp Huyên đột nhiên hỏi.
“Cái này ta cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại, để cho tự hắn nói đi.”
Long Thần không muốn mình cuốn vào chuyện phiền toái này, cho nên tương đối bảo thủ một chút.
Diệp Huyên nghe vậy, liền canh giữ ở bên cạnh giường, không nói thêm lời nào, có chân nguyên bàng bạc Diệp Huyên dụng dưỡng, thần sắc Diệp Hiên dễ nhìn hơn chút đinh, người từ từ thanh tỉnh lại.
“Tỷ tỷ, ta thật là vô dụng lại làm phiền tới người nữa”
Diệp Hiên có chút xin lỗi nói.
“Thần Vũ cảnh nhị trọng hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, người đánh không lại cũng rất bình thường. Chớ suy nghĩ quá nhiều, đợi Tô Mặc tới, dùng Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan cứu người, ngươi cứ ở chỗ này nghĩ ngơi mấy tháng rồi lại nói, hung thủ, ta sẽ bắt được.”
Diệp Huyên nhìn đệ đệ của mình, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Đồng thời, nàng hình như đối với Tô Mặc, vô cùng tín nhiệm.
Long Thần và Diệp Hiên, cũng nghe được.
“Tô Mặc nguyên soái, Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan trân quý như vậy, hắn dễ dàng cho ta sao?”
Diệp Hiên bất động thanh sắc hỏi.
“Ừm?”
Diệp Huyên cười cười, nói: “Dường như người có thành kiến với hắn rất lớn, ta cùng với hắn chung sống mấy trăm năm, còn không biết nhân phẩm của hắn hay sao. Ngươi xem rôii biết, hắn tới ngay bây giờ?
Quả nhiên, Diệp Huyên vừa mới nói xong bên ngoài truyền tới động tĩnh.
“Huyền muội, ta có thể vào được không?”
Bên ngoài, truyền tới thanh âm đầy từ tình của Tô Mặc.
“Vào đi.”
Diệp Huyên đứng dậy, toát ra nụ cười nhàn nhạc. Nàng tin tưởng Tô Mặc, cho nên sau khi thấy Diệp Hiên trúng Bắc Minh Thần Chưởng, thần thái cũng không có lộ ra vẻ lo lắng, nếu không, nếu là không có biện pháp cứu viện, nàng sớm đã nổi đóa.
Lúc này, Tô Mặc đẩy cửa ra, từ bên ngoài đi tới. Hắn đầu tiên là nhìn về phía tỷ đệ Diệp Huyên, thứ hai mới nhìn về phía Long Thần ở trong một góc phòng, sau khi phát hiện Long Thần, khóe mắt của hắn toát ra phong mang lạnh như băng, nhưng mà rất nhanh liền che giấu qua, hình như không có thấy Long Thần vậy, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Hiên trọng thương, hắn toát ra thần sắc quan tâm.
“Thật là đáng chết, rốt cuộc là ai, thế nhưng trà trộn vào trong U Minh chiến trường, dùng Bắc Minh Thần Chưởng động thủ. U Minh quân trong những năm này truyền tuyệt kỷ ra ngoài đặc biệt nghiêm trọng, xem ra ta phải lên lớp giảng bài rồi, để cho Minh đế hảo hảo trị về vấn đề này.”
Tô Mặc cau mày nói.
“Lần này đều là tại ta cả, không coi trọng đệ đệ của người.”
Tô Mặc có chút tự trách, hắn ngồi ở bên mép giường Long Thần và Diệp Hiên cũng đang nhìn hắn tiếp theo sẽ làm ra cái gì, Tô Mặc lúc này không nói hai lời, từ trong nạp giới, lấy ra một cái hộp hỏa hồng sắc do tinh thạch đúc thành.
“Đây là Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan, là vật chí dương chỉ cường, để cho hắn ăn vào đi thôi, ta lại dùng thần nguyên hòa tan, là có thể xua đuổi Bắc Minh khí ở trong cơ thể hắn. Huyên muội, người đỡ đệ đệ ngươi dậy đi.”
Sau khi nhìn thấy hộp bán hoa hồng sắc kia, Diệp Hiên và Long Thần liền rơi vào trầm tư. U Minh quân kia rất có thể là người của Tô Mặc không sai, nhưng mà tại sao phải nhận định Tô Mặc chính là kẻ chủ mưu? Diệp Huyên cũng không phải ngu ngốc, nàng và hắn quen biết nhau những mấy trăm năm, ngay cả Tô Mặc là ai cũng không biết sao?
Hơn nữa, Tô Mặc tại sao phải động thủ tới Diệp Hiên?
Diệp Hiên cũng chỉ là một đứa trẻ Thần Vũ cảnh nhất trọng thôi, muốn uy hiếp địa vị Tô Mặc hắn cũng không biết năm nào tháng nào.
Hơn nữa, hắn lúc này lại khăng khoái như thế, lấy ra Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan trân quý, đến chân mày cũng không nhăn lại một cái, Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan, lại là đan dược tam phẩm, có tác dụng chữa thương, nói như vậy, chỉ cần trúng phải loại chiến kỹ âm làn, sử dụng Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan, hiệu quả so với những đạn dược khác tốt hơn rất nhiều, nếu như dùng đúng chỗ mà nói thì Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan sẽ phát huy hiệu quả vô cùng to lớn, coi như là võ giả Thần Vũ cảnh tứ trọng tạo thành thương tổn, cũng có thể trị liệu.
Rất nhiều tình huống, Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan đây tương đương với một mạng.
“Hảo.”
Diệp Huyên cũng không có ngoài dự liệu, nàng trực tiếp đỡ dậy Diệp Hiên, phối hợp với Tô Mặc, mà Tô Mặc thì ngồi ở phía sau Diệp Hiên, lại đem Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan đưa vào trong miệng Diệp Hiên, hai tay Tô Mặc thiêu đốt lên hỏa diễm màu tím, một cái đồ ảnh Phượng Hoàng màu tím, thoáng hiện ở bàn tay của hắn, sau đó tràn vào trong thân thể Diệp Hiên.
Tô Mặc là một Luyện Đan sư, đạn hỏa của hắn, và Cửu Dương Hỏa Hoàng Đan trong cơ thể Diệp Hiên tác dụng song trọng, phối hợp, tốc độ xua đuổi Bắc Minh khi phải nhanh hơn rất nhiều, thân thế Diệp Hiên từ từ tốt lên, ý thức cũng càng lúc càng thanh tỉnh.
Long Thần vẫn luôn cẩn thận nhìn toàn bộ sự việc, liên toát ra thần sắc suy tư.
“Tô Mặc này, rốt cuộc là không có vấn đề sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.