Chương trước
Chương sau
Triệu Không Minh đã nói qua, buổi đấu giá vẫn cứ theo như quy củ bình thường. Triệu Không Minh chỉ muốn đem Thiên Cơ đan cho người khác thôi, nếu báo giá vượt qua dự đoán của hắn, hắn sẽ không mua, mà Long Thần sẽ thừa cơ hội này chen vào, người khác không dám cùng Triệu Không Minh nâng giá, nhưng mà hắn dám.
Hơn nữa, hắn từ trước đến giờ đều là loại người đem tiền tài người khác tiêu xài.
“Muốn đi Kiếm Hồn đế vực, lại muộn tới Thần Vũ cảnh, ta không có bao nhiêu thời gian, chỉ có thể bắt đầu từ Thiên Vũ cảnh từ từ tiến lên thôi.”
Long Thần đứng dậy, mở cửa sổ ra, nhìn bóng đêm mờ mịt ở bên ngoài.
“Không đúng, Tiểu Miêu, sáu Yêu tộc kia, chỉ mới Hoàng cấp cửu phẩm, đã có thể xuyên qua Toái Tinh hải, tới Hoang Vu đế vực?”
Lúc này, Long Thần chợt nhớ tới vấn đề này.
Có lẽ, còn có biện pháp khác? Không tới Thần vũ cảnh cũng có phương pháp đi Đế vực!
Nếu là như vậy, hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Lời thề mười năm, đảo mắt đã đi qua hai năm, không còn nhiều thời gian để tiêu hao nữa rồi.
“Yêu tộc, Hoàng cấp cửu phẩm đã có được thân thể cực kỳ cường hãn xuyên qua Toái Tinh hải, còn có thể miễn cưỡng làm được. Mà tiêu chuẩn Nhân tộc các ngươi là Thần Vũ cảnh.”
Mèo mập nói một câu vô tình, để tâm tình Long Thần rơi xuống đáy cốc.
“Nếu ngươi quả thật lựa chọn phương pháp này mà nói cũng đừng ôm tâm lý may mắn nữa, trên thế giới này không có đường tắt, hơn nữa nếu như ngươi đi tới Kiếm Hồn đế vực, không có thực lực Thần Vũ cảnh, thuần túy là tự đi tìm nhục nhã. Cho nên, không tới Thần Vũ cảnh, tốt nhất đừng có đi Kiếm Hồn đế vực.”
“Mèo mập, không nghĩ tới ngươi bình thường ngu vãi, thời khắc mấu chốt có thể nói ra một câu tiếng người.”
Khóe miệng nhích lên nụ cười.
Quả thật, con mèo nói không sai, Long Thần lúc nãy đúng là nóng lòng.
“Cút. Bổn thần ngọc thụ lăng phong, phong lưu phóng khoáng, như thế nào là ngu vãi.”
Tiểu Miêu cãi láo, thân thể nhỏ nhắn đầy lông xù hay ra khỏi Thái Hư cảnh, nếu không phải thanh âm của nó hơi khó nghe, chỉ nhìn bộ dáng thôi đúng là thú vật tuyệt đối.
Đột nhiên, Long Thần phát hiện thân thể của con mèo Mộng Ma đây, có chút biến hóa.
Chỉ là không biết biến hóa chỗ nào, bề ngoài vẫn là như vậy, nhưng mà tựa hồ bên trong đại biến nào đó. Mộng Ma đây không còn là Mộng Ma trước kia nữa.
‘Ngươi phát giác ra rồi sao?”
Vẻ mặt con mèo đây đắc ý nói.
“Ngươi thay đổi?”
“Hắc hắc, dưới bổn thần ngày đêm nỗ lực, rốt cuộc thành công cải tạo tên tiểu tử này, trở thành một con yêu thú đầy tiềm lực, ngươi xem thì biết!”
Ngay khi nói xong câu đó, con mèo lông xù, thế nhưng biến mất tại trước mặt Long Thần.
Ngay cả khí tức thuộc về yêu thú, cũng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Chỉ có sử dụng Phệ Linh Yêu Đồng, Long Thần mới phát hiện ra, thân thể nhỏ nhắn của tên Mộng Ma đang đung đưa ở trước mặt của mình.
Chà một tiếng, thân thể khôi phục lại bộ dáng như trước.
“Nhìn thấy sao? Thần kỳ không? Có phải lad rất sùng báu Miêu gia phải không?”
Tiểu Miêu ngửa mặt lên trời cười dài, dương dương đắc ý.
“Chuyện gì vậy?”
Long Thần hỏi.
“Lúc nãy đó là ẩn thân quy tức thuật. Nhưng mà để hoàn toàn cảm giác không tới sự tồn tại của ta, cho dù là nhìn thấy, ta cũng có thể thi triển huyễn thuật Mộng Ma để phụ trợ, khiến cho người khác không có nhìn thấy. Đây chính là do ta cải tạo mà thành, ha ha, bắt đầu từ ngày hôm nay ta đã chạy đi nhìn lén mỹ nhân tắm, len lén sờ loạn các loại mỹ nữ a, ha ha!”
“Ngươi, con mèo này…”
Long Thần bất đắc dĩ cười cười.
Thế nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, có được kỹ năng này, hắn có thể rời khỏi `, đi thám thính rất nhiều chuyện, mang theo Thái Hư Long Phù, cho dù nó gặp phải nguy hiểm, Long Thần tùy thời đưa nó trở về.
Ẩn thân quy tức thuật, phối hợp với huyễn thuật Mộng Ma, quả thật phát huy không ít hiệu quả, ít nhất Tiểu Miêu đi ra ngoài mà nói lấy năng lực của nó, rất ít người có thể nhìn thấy nó, thương tổn được nó, nó có kỹ năng này coi như là biến thành người rình coi người ta hoặc la ăn trộm.
“Thế nhưng, còn có một tin tức xấu phải nói cho ngươi biết.”
“Cái gì?”
Long Thần cẩn thận hỏi.
“Trải qua cải tạo của ta, huyễn thuật của Mộng Ma đây, có thể đối phó địch nhân mạnh hơn, nhưng mà cũng phải có ủng hộ mạnh mẽ mới được, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải cho ta dùng đại lượng dinh dược, chỉ cần linh dược có linh khí là được rồi, dĩ nhiên, nếu thật sự không có hoàng tinh kia ta cũng miễn cưỡng tiếp nhận. Chỉ cần có thể ăn, ai đến…bồn thần cũng không cự tuyệt.”
“Con má nhà ngươi, lại gia tăng gánh nặng cho lão tử.”
Long Thần thưởng cho hắn một quả đấm.
Tại thời điểm hắn không có tiền, tên tiểu tử còn nhảy vô tham gia náo nhiệt, thuần túy là muốn ăn đòn.
“Ai u, buổi tối này, ta mới đi đâu tìm linh dược và hoàng tinh, liền có người đưa tới tận cửa.”
Con mèo cười hắc hắc, nói.
Sau khi nói xong, nó vô cùng tự giác xông vào Thái Hư cảnh, ánh mắt Long Thần sáng lên, bên ngoài cửa sổ, một con chim lớn nhỏ bằng bàn tay, hướng phía mình bay tới.
Đưa tay chộp một cái, Long Thần đem con chim đó nắm trong tay, đây không phải là chim thật, mà là một con khôi lỗi điểu, trên người nó có một đạo phủ văn đơn giản, trong bóng đêm, lóe lên quang mang mông lung.
Tại lồng ngực khôi lỗi điểu, có một cỗ lực lượng ấm áp, Long Thần đoán, nơi đó là nơi phát ra năng lượng của khôi lỗi điểu.
Răng rắc một tiếng, khôi lỗi điểu bị Long Thần bóp nát bấy, mảnh vụn tung bay trong không khí, hoàn toàn biến mất không thấy.
Tại trong tay Long Thần, xuất hiện một tờ giấy nhỏ. Trên đó viết: “Có gan một mình đi ra ngoài thành Xích Thủy thành một chuyến, cách cửa thành chừng năm trăm thước.”
Bề ngoài nói là không so đo với Long Thần, nhưng mà trong lòng nàng luôn ghi nhớ, nơi này là Xích Thủy thành, Long Thần lại là người thứ nhất không khách khí chút nào, đem trường thương chỉ trên cổ của nàng.
“Lưu Thanh Nhi là người Xích Thủy thương hội, mà chủ sự đấu giá lần này chính là Xích Thủy thương hội, cho nên trên thân cô nàng, nhất định có một khoản tiền không nhỏ.”
Khó trách Tiểu Miêu đã nói, có người tới đưa liền.
“Lưu Thanh Nhi xác định chắc chắn, ta sẽ đi phó ước?”
Nếu như không phải có chuyện Thiên Cơ đan, Long Thần tự nhiên chẳng muốn đi trêu chọc nàng. Chắc hẳn nàng muốn thử một chút thôi, e rằng nàng cũng không nghĩ tới.
Trên thực tế, tình huống đúng như vậy, không có đánh chết Long Thần, Lưu Thanh Nhi cấu kỉnh cãi nhau bỏ đi, Tiễn Thương Long một mực đuổi theo nàng, chạy ra khỏi Xích Thủy thành, sau một phen ba hoa chích chòe cùng bảo đảm, mới làm cho Lưu Thanh Nhi dịu lại, sau một hồi triền miên, Lưu Thanh Nhi nhớ tới Long Thần, trong lòng một bụng lửa giận, lúc này mới nghĩ ra một biện pháp, nhìn xem có thể mang Long Thần ra khỏi thành hay không.
“Hắn không phải là người ngu, làm sao chạy tới nơi này?”
Tiễn Thương Long sinh long hoạt hổ hỏi.
“Ngươi không có đánh nhau cùng với hắn, không biết hắn, tên này rất là ngạo khí, ban ngày hắn kiêng kỵ cha ngươi và Triệu Không Minh, buổi tối nơi này lại không có người nào, ban đêm gió lớn, chúng ta khiêu khích hắn, cũng không tin hắn không đến, hơn nữa hắn còn không biết người ở nơi này!”
Lưu Thanh Nhi ngồi trong lồng ngực của hắn, tức giận nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.