Chương trước
Chương sau
“Bằng không ta đi giết chết hắn tránh cho hắn thật sự tới diệt chủng tộc chúng ta?”
Bắc Minh xà tộc Huyền Phong cười âm lạnh nói.
“Thôi đi các vị, tiểu gia hỏa kia rất cổ quái, nói không chừng đi tới Đế vực thật sự có một phen thành tựu cũng không chừng. Chúng ta cứ mỏi mắt trông chờ, bây giờ nên nhanh chóng trở lại Hoang Vu đế vực rồi hẳn nói, nơi này không phải là địa bàn của chúng ta.”
“Tốt.”
Nhìn sáu Yêu tộc kia chỉ còn có bóng lưng Long Thần rời đi, ánh mắt Tố Nghiên dại ra hỏi: “Tiểu Lang ca ca, đại ca ca thật sẽ đến tìm chúng ta sao?”
Mạc Tiểu Lang kiên định gật đầu.
“Vì cái gì chứ? Sáu Yêu tộc đây rất cường đại mà.”
“Bởi vì hắn chưa từng làm trái với lời thề của mình, hắn là loại người cho dù có bò hắn cũng muốn bò đến Hoang Vu đế vực.”
Mạc Tiểu Lang cười.
Có lẽ Long Thần một mình một cõi rời đi sẽ càng thêm đặc sắc.

Hô…
Long Thần hít thở sâu một cái.
Đừng xem bề ngoài hắn bình tĩnh, trong lòng hắn đau đơn cũng không thua gì như khi Linh Hi rời đi.
“Linh Hi đi, ngay cả Tiểu Lang cũng rời đi. Xem ra Long Thần ta vẫn còn yếu nhược.”
Gắt gao nắm chặt quả đấm, sức mạnh mênh mông hội tụ lên nắm tay của hắn.
“Kế tiếp tu luyện và sát phạt, ta dứt khoát phải mạnh lên hơn trước gấp mười lần. Long Thần ta nếu không biến thành ma quỷ thì làm sao khiến cho người ta nghe tin liền sợ mất mật?”
Chợt quát lên một tiếng, Long Thần đánh ra một quyền ở trước mặt của hắn là một cây đại thụ, đại thụ mọc thẳng đứng, đường kính chừng nửa thước, vỏ cây thô ráp hiện ra màu đen như mực, ngay cả cành lá cũng hiện màu xanh đen thoạt nhìn vô cùng u ám.
Long Thần phát tiết một quyền đánh lên đại thụ ở trước mặt mình, ầm một tiếng, đại thụ màu đen như mực run lên một cái, cành lá thi nhau rơi rụng, rơi trên đầu Long Thần.
“Sao lại thế này?”
Lúc nãy cũng chỉ phát tiết mà thôi. Long Thần đã kiên định quyết định cho nên không cần đắm chìm trong tự trách và bi thương vô vị nữa.
Một quyền phát tiết hết thảy qua đi.
Chẳng qua một quyền của hắn nếu ở vạn quốc cương vực đủ để đem một đại thụ chục người ôm không hết trực tiếp vỡ nát, nhưng mà lúc này đây, chỉ để lại trên gốc đại thụ này một dấu vết hõm sâu mà thôi.
“Đại thụ bình thường này không ngờ lại cứng rắn đến thế?”
Long Thần ngẩn người một lúc, hắn lúc này mới nhớ tới, nơi hắn đang đứng bây giờ là tam đại đế vực mà hắn tha thiết ước mơ, nơi này hẳn là Chân Vũ đế vực như trong lời nói của mấy Yêu tộc kia.
Nghĩ đến chuyện này, Long Thần liền đem chuyện hai người Mạc Tiểu Lang tạm thời vứt sang một bên.
Long Thần ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh ở xung quanh. Hắn phát hiện ra mình đang ở trong một khu rừng u ám, khắp nơi đều âm trầm. Ở trước mặt hắn toàn là cây cối đen như mực giống như là một bức tường vậy, xung quanh cũng đều là như vậy. Trên mặt đất rễ cây san sát đan xen, vô số lá khô phủ kín cả mặt đất, trong đó cũng không ít bụi cây thấp bé, thỉnh thoảng có khoảng bùn đất đen thui lộ ra.
Mà trên đỉnh đầu là khung trời bao la, cũng âm u, một tầng mây mù lục sắc rất lớn phủ kín khắp nơi, ép xuống cực thấp, tựa như thiên không như muốn sụp xuống bất cứ lúc nào.
“Nơi này là Chân Vũ đế vực, cũng là U Minh phủ như lời bọn họ nói, nói cách khác, nơi này là U Minh phủ ở Chân Vũ đế vực? Chân Vũ đế vực đây rốt cuộc lớn đến mức nào đây.”
Long Thần cảm khái một phen.
Sau một hồi suy tư, hắn từ trong Mạc Tiểu Lang bất đắc dĩ rời đi thoát ra, càng thêm chuyên chú tự hỏi đường đi kế tiếp mình phải làm cái gì.
Hắn muốn đi tìm Linh Hi.
Lần nữa đánh ra một quyền, Long Thần đã xác định, lấy thực lực Thiên Vũ cảnh tầng thứ hai của hắn muốn thi triển toàn lực mới có thể chặt đứt gốc cây cổ thụ có đường kính nửa thước này.
Đây quả thực không thể tưởng tượng được nổi.
Không đơn thuần là cây này mà còn có mặt đất,… cũng đều cứng rắn vô cùng, Long Thần có thể trầm mình xuống lòng đất Lưu Kim vực ở Thái cổ bãi tha ma nhưng lại không thể chui xuống mặt đất ở nơi này, có thể thấy được mặt đất nơi đây rốt cuộc cứng rắn đến cỡ nào.
“Không hổ là tam đại đế vực ngay cả đồ tầm thường cũng vượt qua vạn quốc cương vực, ta ở vạn quốc cương vực là một cường giả đỉnh phong nhưng mà ở nơi đây thế mà không thể chặt đứt một gốc cây, khó trách những người hay yêu đều xem thường người vạn quốc cương vực.”
Chất liệu ở nơi này cũng mạnh đến biến thái, Long Thần liền sinh ra một cảm giác vô lực.
“Tiểu tử đừng có thương tâm nữa, tiểu hắc kia mặc dù đi rồi nhưng còn bổn thần đây, không phải đang đi theo bên người ngươi không rời nửa bước hay sao?”
Lúc này Tiểu Miêu từ trong Thái Hư cảnh đi ra ngoài dùng vẻ mặt vô cùng say mê hít hít vài hơi không khí thoải mái nói: “Vẫn là thiên địa linh khí ở tam đại đế vực nồng nặc à, thiên địa linh khí ở nơi này được gọi là Đế linh khí, so với linh khí ở vạn quốc cương vực còn hơn ngàn phần. Tam đại đế vực không hổ là thế giới cấp cao, chỉ là một chỗ ở biên giới Chân Vũ đế vực thôi, Đế linh khí đã nồng nặc như vậy rồi.”
“Đế linh khí?”
Long Thần cảm giác được một chút, quả thật cảm giác trong không khí thế mà là một luồng linh khí nồng nặc đến mức tận cùng, hắn hít thở đôi chút liền có cảm giác thần thanh khí sảng, lúc trước sử dụng huyết độn đã làm cho toàn bộ chân nguyên của hắn biến mất hoàn toàn nhưng mà bây giờ Đế linh khí chỉ cần hắn đả tọa một ngày ở chỗ này có thể khôi phục hoàn toàn.
Nếu như ở vạn quốc cương vực cần phải mất hơn mười ngày trở lên, còn phải cần tới vương tinh, linh dược,… số lượng lớn.
Chính là vì được Đế linh khí này dưỡng dục, thế giới tam đại đế vực đây cho dù là sông ngòi hay là núi thậm chí đến cát sỏi nhỏ bé hoặc là một nhành cây thì cường độ vượt xa vạn quốc cương vực. Nếu như tam đại đế vực được phân chia như ở vạn quốc cương vực thì cấp bậc của ngươi bây giờ cơ hồ giống như là ngươi khi còn ở Bạch Dương trấn vậy… Tiểu tử, ngươi không nổi giận sao?”
“Nổi giận cái rắm đấy.”
Long Thần cười mắng một tiếng, đối với hắn, cái thế giới thần kỳ này lại tràn đầy tính khiêu chiến, hắn ngẩng đầu nhìn thế giới này ngạo nghễ nói: “Nơi này mới đúng là thế giới thuộc về Long Thần ta, vạn quốc cương vực chẳng qua là nơi gầy dựng trụ cột, tới đây mới đúng là thời điểm Long Thần ta thật sự quật khởi.”
Thấy Long Thần bộc phát ra tự tin mãnh liệt như vậy, Tiểu Miêu có chút ngây người, qua một lúc sau nó mới cười nói: “Cũng không tệ lắm, không hổ là người nhận được Tổ Long tinh huyết.”
“Ít nói lời tâng bốc ta đi.”
“Biến, bổn thần mới lười vuốt mông nhà ngươi. Thế nhưng có một việc ta phải nói cho ngươi biết.”
Tiểu Miêu nhảy lên bờ vai Long Thần dương dương đắc ý nói.
“Chuyện gì?”
“Ở Đế vực này, trên không trung đầy rẫy Đế linh khí nồng nặc, nhiều Đế linh khí cũng có nghĩa là lực áp chế rất cường đại, cho nên không tới Thần Vũ cảnh, rất khó có người có thể tự do bay lượn ở trên bầu trời Đế vực, lấy thực lực trước mắt của ngươi, đoán chừng chỉ có thể bay cách mặt đất chừng hơn mười thước thôi, bình thường có thể bay nhảy, nhưng muốn lăng không phi hành thì rất khó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.