Chương trước
Chương sau
“Không, không có chuyện gì…”
Phong Chi Lâm vội vã nói, sau đó gắt gao ngó chừng Long Thần, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hôm nay ta nhất định lấy tính mạnh tiểu tử này, còn có Thất Diệu tinh quân truyền thừa nữa, đây đều là đồ vật của ta!”
“Ừ, trước đừng có gấp, ông nội của người cùng mẹ ta, hiện đang cùng Lôi Ma nhất mạch thương lượng.”
Vũ Quang Vũ trên gương mặt tuấn lãng toát ra một nụ cười ôn hòa. Hắn nhìn về phía Long Thần, cẩn thận đánh giá thiếu niên từng chạy trốn trong tay của mình, để cho hắn có chút kinh ngạc chính là, chân nguyên của thiếu niên này, thế nhưng đã tới cảnh giới Địa Vũ cảnh thất trọng.
“Tiến bộ nhanh như vậy sao? Nhất định là do vũ thần bị rồi, không nghĩ tới trước đây khinh thường để cho hắn chạy trốn, hắn hôm nay, thế nhưng đã có cảnh giới như vậy rồi, nhưng mà, một người không có chút bối cảnh nào, đi tới Thái cổ bãi tha ma, chiếm được bảo vật nặng như vậy, đây không phải là muốn tìm chết hay sao?”
Trong ánh mắt của hắn, hiện lên một tia quang mang đẫm máu.
Hắn chợt nhớ tới mạc Tiểu Long trước đây thuộc về Long Thần, hắn vội vã quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Tiểu Long trung thành luôn luôn nhìn mình, cũng không nhìn lấy Long Thần một cái nào, đây điểm mà hắn yên tâm nhất.
“Pháp môn thuần phục thú kia, chính là do người thuần dưỡng yêu thú trong tộc dạy cho ta, hắn đã thuần dưỡng yêu thú ngàn ngàn vạn lần rồi, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì. Phệ Nhật Yêu Lang nghịch thiên như thế, nếu ta làm cho nó đạt tới Hoàng cấp, có thể gia tăng thêm một cường giả cường đại, hắn trở nên mạnh mẽ cũng chính là ta mạnh mẽ, thế nhưng phải tìm cho được bảo vật để nó đạt tới Hoàng cấp, thật là rất là khó khăn, ít nhất cả Huyện Hòa Vực, đã bị ta xới tung qua một lần rồi.”
Khi mà Vũ Quang Vũ suy tư đến chuyện này, tộc trưởng Phong tộc Phong Kình đã xác định thân phận Long Thần, ánh mắt trầm tính của hắn nhìn Bạch Lan và Lôi Cực, không mặn không nhạt, nói: “Nếu người trong cuộc đã tới rồi, vậy thì càng thêm dễ làm. Tại Hắc Kim thành, vũ thần bi vốn là được Phòng tộc nhận được, chúng ta đang tiếp nhận nó, không ngờ tên vô danh tiểu tốt Long Thần này dùng quỷ kế đoạt đi độ của Phong tộc ta. Mặt khác, tại trong lăng mộ Thất Diệu tinh quân, Phong Chi Lâm đi vào trước, mà tên vô danh tiểu tốt này cũng đi vào đã gây chuyện, thậm chí là cướp đi Thất Diệu tinh quân truyền thừa của tôn nữ ta…”
Nói tới đây, Phong Kình dùng một chút, lại nói tiếp: “Hôm nay Phong Thần nhất mạch chúng ta tới đây, chính là mang đi tên tiểu tử đã cướp bảo vật của Phong tộc ta, mong Bạch huynh và Lôi huynh nhìn đến tình nghĩa giữa Phong Thần nhất mạch và Lôi Ma nhất mạch, không ngăn cản chúng ta bắt lấy Long Thần, Phong Kình ta ở chỗ này bái tạ hai vị.”
Phong Kình sau khi nói xong, cũng không có trưng cầu ý tứ Bạch Lan và Lôi Cực, muốn động thủ bắt lấy Long Thần, hắn là Võ giả Thiên Vũ cảnh, bắt lấy Long Thần dĩ nhiên là rất dễ dàng.
Phong Kinh hoàn toàn bỏ qua quan hệ giữa Long Thần và Lôi Ma nhất mạch, hơn nữa còn nói Long Thần đã cướp đi đồ vật của Phong Thần nhất mạch. Nếu quả thật như vậy, Bạch Lan và Lôi Cực thật đúng là không có quyền lợi quan đến chuyện này. Dù sao chỉ là một tên tiểu nhân vật tép riu, lại làm cho hai đại thế lực mâu thuẫn với nhau, thậm chí là người sống ta chết, đây là không có lời. . truyện xuyên nhanh
Nghe được Phong Kình nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, câm như hến.
Long Thần vừa mới tới, đã nghe Phong Kình nói lời như vậy, khi Phong Kình còn chưa động thủ, hắn liền cười phá lên, cười đến gặp lại cái bụng, không cho Phong Kình chút mặt mũi nào, người Phong tộc hai mặt nhìn nhau, chẳng nhẽ tên Long Thần này không sợ chết hay sao?
Phong Chi Lâm sau khi trở về, đem chuyện vũ thần bị và Thất Diệu tinh quân truyền thừa nói cho Phong Kình biết, Phong Kình tức giận muốn hộc máu, Phong Chi Lâm là tôn nữ mà hắn tín nhiệm nhất, bình thời là thiên tài nhất đắng, Long Thần nhảy ra phá đám, hai cơ hội tuyệt hảo như vậy, hai loại trong bảo to lớn đặt ở trước mặt, nàng ngay mặt thất thủ toàn bộ, hơn nữa còn bại bởi một tên vô danh tiểu tốt thực lực không bằng một ngón tay của Phong Chi Lâm.
Nghe được tin tức như thế, Phong Kình chưa bao giờ mắng Phong Chi Lâm một lần nào, cũng hung hăng mắng nàng một trận!
Một cái thiên đại cơ hội quật khởi, đã ở trước mặt Phong tộc, mà Phong Chi Lâm ngu xuẩn lại không công dâng cho người ta, điều này làm trong lòng Phong Kình sao không oán hận, không thổ huyết sao được? Hắn liền phát động toàn bộ nhân mã Phong tộc, tại Lưu Kim vực lục soát khắp nơi, đến cuối cùng mới biết được Long Thần thế nhưng chạy tới Thanh Mộc Thiên Thành, Thanh Mộc Thiên Thành chính là địa bàn của Lôi Ma nhất mạch, lúc đó Phong Kình mới liên hiệp với Thần tộc, cùng nhau giết tới nơi này.
Trên đường đi, cũng hao phí không ít thời gian.
“Tiểu tử, ngươi cười cái gì?”
Phong Kình dừng động thủ, hắn cẩn thận đánh giá tiểu tử đáng giận này, trong mắt bắn ra hàn mang. Phong Kình không thể không thừa nhận, cái tên vô danh tiểu tốt này, chính là người mà hắn căm hận và phát điện trong đời này của hắn.
Chị mới Địa Vũ cảnh thất trọng, thực lực như vậy ở trước mặt Phong Kình hắn tương đương như không có. Hắn tùy thời có thể đánh chết Long Thần, thế nhưng tiểu tử này vì cái gì cười toáng lên?
Long Thần nghi nghi thở ra một hơi, dưới ánh mắt của mọi người, hắn thản nhiên nhìn Phong Kình, nói: “Thiên tài địa bảo, người có đức mới nhận được. Vũ thần bị và Thất Diệu tinh quân truyền thừa, vốn là ở trong thiên địa, ta cùng với Phong Chi Lâm cô nương tranh đoạt, nàng địch không lại ta, cho nên bại bởi ta, ta nhận được hai trong bảo thì hai trong bảo đó thuộc về ta, mà Phong tộc tộc trưởng chính là người đứng đầu của một tộc, là nhân vật định thiên lập địa, cũng là đối tượng mà Long Thần ta sùng bái, thật không ngờ không nghĩ tới lại quá vô sỉ, ngươi đem hai trong bảo kia biến thành vật của Phong tộc, thật sự để ta mở rộng tầm mắt, cười đến rụng răng, không đất dung thân… Theo như lời ngươi nói, bảo vật cả Thái cổ bãi tha ma này đều là của Phong tộc, ai nhận được đó chính đoạt đồ vật của Phong Tộc ngươi?”
Long Thần càng nói càng cười lớn, cười đến không thấy mặt trời.
Phong Kình sắc mặt, càng lúc càng khó coi, không sai lời mà Phong Kình nói lúc nãy quả là vô sỉ, thế nhưng không một ai dám nói ra cửa miệng, không muốn sống nữa hay sao?
Nhưng mà, Long Thần hết lần này tới lần khác quái thai như vậy, hắn dám đứng lên nói thẳng, hắn chẳng coi Phong Kình là cái thá gì cả?
Nghe được lời như vậy, tất cả mọi người nhẹ giọng nghị luận, sắc mặt Phong Kình đã biến thành màu đen thui thủi, hắn khẽ vuốt bộ râu dài, nói: “Tiểu tử, đừng vội hiểu sai ý của ta, vũ thần bi và Thất Diệu tinh quân truyền thừa, chính là Phong tộc ta thấy trước nhất, mà Long Thần người chạy tới cướp đi, ngươi cũng chỉ là một tên tiểu tốt vô danh, cũng dám tới tranh đoạt đồ với Phong tộc ta, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Phong tộc ta cũng không biết bỏ đi nơi nào? Ngươi nếu như còn muốn cái mạng của mình, hiện tại đem vũ thần bị và Thất Diệu tinh quân truyền thừa giao ra đây cho ta, ta nể tình hai vị tộc trưởng, còn có thể cho ngươi một con đường sống, ngươi nếu như một mực khăng khăng không đưa ra thì ta ở chỗ này muốn lấy đi mạng của ngươi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.