Chương trước
Chương sau
Nhận được thanh âm ca ngợi, trong tâm Tư Đồ Vũ vô cùng thoải mái. Hắn đã thành công mà Long Thần còn chưa đi ra ngoài, đối với Bạch Lan vô cùng tin tưởng Long Thần mà nói, đây quả thực quá bẽ bàng.
Sắc mặt Bạch Lan cũng hiện lên chút kinh ngạc, hắn cẩn thận nhìn Tố Nghiên một cái, quả nhiên Tố Nghiên già yếu, đã có khả năng khôi phục, mặc dù vô cùng chậm chạp, nhưng mà e rằng phải mất chừng nửa ngày thời gian, nàng mới chân chính khôi phục.
Bạch Lan không thừa nhận không được, mình quả thật có chút xem thường Tư Đồ Vũ.
"Phụ thân, ta khó chịu..." Đúng vào lúc này, Tố Nghiên những sắc mặt tái nhợt đi, mọi người vội vàng cả kinh, nhìn kỹ lại, liền phát hiện Tố Nghiên đã bắt đầu giảm già yếu, thế nhưng lúc này đây một lần nữa bắt đầu già yếu trở lại, Phản Xuân Đan, chỉ có thể ngăn cản Tố Nghiên một lát thời gian mà thôi. Thấy bộ dáng kia của Tố Nghiên, Tư Đồ Vũ tựa như bị sét đánh trúng. Những người khác cũng đều ngây dại.
Tố Tuyết thì lại khó có thể tin được, thấy muội muội mình thống khổ, trái tim nàng như muốn tan nát.
"Long Thần, Long Thần!" Tố Tuyết lúc này mới đem hy vọng ký thác lên trên người Long Thần.
Tư Đồ Vũ thất bại, để tâm tình vui vẻ của mọi người chị trong nháy mắt rơi xuống vực thẳm, trong đó người không tin nhất... chính là bản thân Tư Đồ Vũ hắn ngơ ngác nhìn Tố Nghiên càng lúc càng già yếu, trên mặt tràn đầy thần sắc không thể tin được, mịt mờ ho thành tiếng: "Không thể nào, không thể nào, ta hao phí nhiều linh được trân quý như thế mới luyện chế ra Phản Xuân Đan, làm sao nó lại không có hiệu quả chứ không thể nào!"
Thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, ở cái nơi toàn cao thủ tụ tập, hắn là một tên hậu bối lại hô to gọi nhỏ, đúng là chẳng ra thể thống gì, chân mày mọi người khẽ sâu sâu nhíu lại, Bạch Lan phất tay một cái, lạnh lùng nồi: "Ngươi câm miệng lại cho ta, cút!"
Hiển nhiên, hắn nhìn bộ dáng thống khổ của con gái mình, Bạch Lan đã có chút tức giận. Bạch Lan tại Ma tộc có địa vị cao nhất, hắn nổi giận, nhất thời khiến Tư Đồ Vũ bị sợ tỉnh lại, cũng biết được mình lúc nãy thật sự quá to gan, được gia gia mình ám hiệu, hắn vội vã gật đầu thối lui, thoát ra khỏi đám người, chỉ là hắn cũng không có rời đi, là ở phía ngoài nhìn động tĩnh.
Lúc này, tất cả mọi người chẳng quản tới Tư Đồ Vũ làm thế nào, mọi người quan tâm chính là sinh tử Tố Nghiên, lúc này thấy dung nhan của nàng càng lúc càng già yếu, mọi người cũng có chút ít luống cuống.
"Ta đi gọi Long Thần!" Tố Tuyết gấp gáp nói, lần này mặc kệ rồi, cho dù Long Thần đang đột phá đến Địa Vũ cảnh lục trọng, nàng cũng không ngại lôi hắn ra ngoài, mặc dù không tin tưởng Long Thần nhất định thành công, nhưng mà vẫn còn tốt hơn đứng ở đây nhìn Tố Nghiên chết dần.
"Đại ca ca..." Lúc này, Tố Nghiên thần trí đã có chút không rõ, dung nhan nàng lúc này đã tới cấp độ khô lão, bộ dáng sắp già đó làm cho người ta hiểu không bao lâu nữa nàng sẽ tắt thở. Mọi người nhìn về phía Bạch Lan, muốn nhìn xem một chút Bạch Lan có cái quyết định gì, dù sao đây là sinh tử của nữ nhi hắn, sinh tử đang nằm ở trong tay hắn. Bạch Lan lúc này cũng đã hạ quyết tâm, cho dù Long Thần đang ở giai đoạn khẩn yếu nhất, hắn vẫn quyết định để cho Long Thần tỉnh lại.
"Tuyết nhi, đi gọi hắn!"
Khi tiếng nói của Bạch Lan vừa mới dứt, trên mặt hắn chợt xuất hiện vẻ vui mừng, quả nhiên đúng lúc này, bên trong căn nhà gỗ nho nhỏ bộc phát ra động tĩnh thật lớn, đại lượng thiên khí nguyên khí hướng chỗ ở Long Thần điên cuồng dũng mãnh lao tới, thời gian kéo dài đại khái chừng mười tức. Cánh cửa căn phòng bỗng canh một tiếng mở ra, thân ảnh Long Thần xuất hiện ở đó, hắn không nói một lời trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Tố Nghiên.
"Thật xin lỗi, ta tới chậm." Long Thần hắn trước khi đột phá tới Địa Vũ cảnh lục trọng, cũng không biết tiêu hao bao nhiều thời gian, chờ đến khi hắn chân chính đột phá, đã cảm giác được ở bên ngoài tụ tập rất nhiều người. Hắn dĩ nhiên biết, lúc này đã là ngày thứ mười, Tố Nghiên đã xuất hiện bệnh trạng già yếu, cho nên lúc này mới lo lắng như vậy, trên mặt xuất hiện thần sắc hối hận. Sớm biết như vậy, lúc trước hắn sẽ không vội vã tu luyện tới Địa Vũ cảnh lục trọng, Tố Nghiên là một đứa trẻ tốt, nếu như chậm trễ, lấy đi tính mạng của nàng, e rằng Long Thần sẽ tự trách thật nhiều.
Dĩ nhiên, cho dù không tự trách, những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, Bạch Lan là bởi vì tin tưởng hắn, mới có thể đem Tố Nghiên giao đến trong tay hắn, Long Thần biết mình không thể cô phụ hy vọng của Bạch Lan.
"Đạn dược của ngươi đâu, nhanh nhanh lấy ra đi.” Tố Tuyết trên mặt hiện lên vẻ mặt hận không được giết Long Thần ngay lập tức, phát điên quát lên.
Những người khác cũng vội vàng như người trẻ tuổi tên Long Thần kia, tò mò hắn rốt cuộc làm sao lấy ra đan được.
Ở bên ngoài đám người, Tư Đồ Vũ ánh mắt nhìn Long Thần, có chút oán độc, hắn phát hiện ngày hôm nay mình tựa như một tên hề vậy, bị đùa bỡn một hồi, rồi bị quát lớn đuổi ra ngoài, mười ngày cố gắng của hắn hoàn toàn uổng phí, Bạch Lan coi trọng vẫn là tên Long Thần này, điều này làm cho trong tâm Tư Đồ Vũ bốc lên lửa giận ngút trời.
Tại ánh mắt của mọi người, Long Thần áp lực cũng có chút lớn, lúc này hắn không dám sơ ý nữa, trực tiếp nói với Bạch Lan: "Bạch tộc trưởng, Nghiên nhi giao cho ta đi, sau nửa nén nhang, ta lập tức trả lại người một nữ nhi hoàn hảo"
"Ngươi mau mau lấy ra đan dược đi." Tố Tuyết cũng không biết Long Thần rốt cuộc muốn làm cái gì, liền vội vàng thúc dục, những người khác cũng không biết Long Thần đây đang muốn giở trò quỷ gì, hắn nếu là một Luyện đan sư trực tiếp lấy ra đan dược là được rồi, không phải sao?
Long Thần và Bạch Lan cũng không để ý đám người bọn hắn, Long Thần vươn tay, trực tiếp bồng lên Tố Nghiên, ôm nàng xoay người trở lại trong căn nhà gỗ, phịch một tiếng, hắn trực tiếp đóng cửa lại. Những người khác hai mặt nhìn nhau, vội vàng nghị luận.
"Làm cái gì vậy? Tại sao lại mang Nghiên nhi công chúa vào trong đó?"
Coi như bát đại trưởng lão, cũng không biết Long Thần đang giở trò quỷ gì, lúc này Tư Đồ Diệu nghiêm nghị nhìn Bạch Lan, thấp giọng nói: "Tộc trưởng, tại sao người cứ như vậy giao Nghiên nhi công chúa cho một ngoại nhân, Nghiên nhi công chúa bây giờ đang ở thời khắc cấp bách, tại sao có thể tùy ý đến tên tiểu tử từ đầu chạy tới kia hành hạ, còn như vậy nữa mà nói Nghiên nhi nếu xảy ra chuyện xấu gì đó..."
"Đúng vậy, tộc trưởng, tại sao ngươi có thể tín nhiệm tên tiểu này?" Mọi người vội vàng lên tiếng, Tố Tuyết dĩ nhiên cũng không quên, nàng vội vàng la lên: "Cha, hắn mang Nghiên nhi vào trong đó làm gì, nếu như, nếu như... xảy ra chuyện gì, chẳng phải nói mặt mũi Nghiên nhi, cũng không muốn nhìn chúng ta nữa..." Lời vừa nói xong, nước mắt của nàng đã tràn ra rồi, tiếng cũng nghèn nghẹn.
Ở bên ngoài đám người, Tư Đồ Vũ cũng phát ra một tiếng cười lạnh: "Cái đồ vô học, đợi Nghiên nhi chết đi, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm sao thu thập tàn cuộc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.