Chương trước
Chương sau
Cho dù đuổi kịp rồi cũng không nhất định có thể giải quyết phiền toái này, thậm chí còn mất đi tính mạng. Lời cuối cùng của Triệu Đan Trần là hướng về Long Trần, chờ hắn đi rồi, Long Thần cảm thấy áp lực.
Vũ Minh có một Vũ đế Triệu Vô Cực, hiện tại còn có thêm một Triệu Đan Trần điều khiển Cổ Ma thi hài, cứ như vậy, Long Sơn căn bản không ngăn được hai người kia. Kế hoạch nguyên bản hiện tại phải sửa lại.
Đại địa ầm ầm chấn động, rất nhanh Cổ Ma thi hài biến mất, thân ảnh của Triệu Đan Trần cũng hoàn toàn biến mất, hôm nay hắn đại nạn không chết, kế tiếp hẳn là càng thêm khó đối phó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều trầm mặc lại. Áp lực sinh tồn, bày tại trước mặt mọi người.
“Đây là sơ sót của ta mới vừa rồi không triệt để giết chết Triệu Đan Trần, Cổ Ma thi hài tại trong tay hắn, so với ở trong tay Khương Vô Tà càng thêm nguy hiểm…” Long Thần có chút đau khổ nói. Nếu không phải Triệu Đan Trần có Hoàng Kim chiến thể quá cứng rắn thì lúc nãy Long Thần đã giết chết hắn rồi.
“Thất đệ đừng tự trách, chuyện này ai cũng không nghĩ tới, ngay cả Khương Vô Tà cũng găph phải đối thủ của hắn, chúng ta còn có thể làm được gì? Chuyện quan trọng trước nhất là nên trở về Chiến tộc nghĩ ngơi lấy lại sức…” Nói tới đây, Long Nguyệt nhìn về phía Long Sơn hỏi: “Ông nội, ngươi hẳn là bị thương rồi?”
Long Sơn bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Người già rồi, cũng không còn dùng được nữa, thân thể bị bệnh kín không được khôi phục, không có một lượng lớn dược lực điều dưỡng thì rất khó khôi phục đến Địa Vũ cảnh ngũ trọng. Trải qua trận chiến ngày hôm nay, ngay cả lực chiến đấu Địa Vũ cảnh tứ trọng cũng không đạt tới nữa là…”
Long Sơn bây giờ chính là bùa hộ mệnh của mọi người, nếu như hắn gặp chuyện không may, khẳng định mọi người xong đời, nghe đến đó, trong lòng mọi người càng thêm sầu lo.
Mà lúc này, Khương Vô Nhai nhìn thoáng qua tình huống Khương Vô Tà.
“Đi xem một chút đi.” Long Nguyệt nói, nàng biết Khương Vô Nhai còn có chút tình nghĩa huynh đệ.
Lúc này Khương Vô Nhai mới gật đầu, đi về bên Cổ Ma vực, Cổ Ma vực đều là không khí đau thương, cũng không người nào quản tới Khương Vô Nhai. Một lát sau, Khương Vô Nhai trở về, nói: “Hắn tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng trọng thương lần này cần rất lâu mới khôi phục, kế tiếp, Cổ Ma vực nhất định phải im lặng hoàn toàn. Hy vọng Vũ Minh không động thủ với bọn hắn, để cho bọn họ hoàn hảo sống tốt.”
“Vũ đế không có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, người mà hắn muốn đối phó hẳn là chũng ta đây, với tình huống của Khương Vô Tà, hắn sẽ không coi trọng đâu.” Long Nguyệt thản nhiên nói.
“Đã như vậy thì trở về Chiến tộc thôi.”
Một đám mấy người chia thành hai ba nhóm, sau khi chuẩn bị xong, liền đi về hướng Chiến tộc. Trong đó, Khương Vô Nhai và mẹ con Thanh Li vương ở cùng một nơi, mà Long Thần cũng hai người khác thành một tổ. Khương Vô Nhai mặc dù cụt mất một cánh tay nhưng mà có được lựa chọn của mình, sau đó lại có người làm bạn, Long Thần cũng vì hắn cao hứng.
Về phần Long Nguyệt, nàng mặc dù không nói gì nhưng Long Thần biết, trong lòng nàng nhất định có khoảng cách.
Mấy ngày sau, đám người Long Thần đã đến địa vực Chiến tộc.
Chuyện xảy ra ở trước cửa Cổ Ma vực đã truyền khắp thiên hạ, đám người Lôi Chấn, Lam Linh Nhi Xích Ảnh ở lại trong Chiến tộc cũng đã biết chuyện xảy ra. Trong chuyện này tràn đầy tính khúc chiết, Long Thần đánh bại Triệu Đan Trần, vốn là chuyện vô cùng chói mắt nhưng mà so với những chuyện khác vẫn còn hơi ảm đạm thất sắc.
Thiên hạ đại thế, trong nháy mắt phát sinh biến hóa cực lớn.
Bởi vì mất đi Cổ Ma thi hài, Cổ Ma vực mất đi tư cách xưng bá triệt để. Mà Vũ Minh tương đương có hai cường giả Địa Vũ cảnh tứ trọng, về phần bên phía Long tộc, có nhiều hơn một cường giả có được lực chiến đấu Địa Vũ cảnh tứ trọng – Long Sơn. Tổng thể mà nói, Vũ Minh vẫn là tồn tại thực lực siêu nhiên, bởi vì Long Sơn xuất hiện, Vũ Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Long tộc.
Tại phía bắc thánh triều Thần Vũ đã tụ tập cỗ thế lực tương đối kinh khủng.
Một Long Sơn có lực chiến đấu Địa Vũ cảnh tứ trọng, ba võ giả có lực chiến đấu Địa Vũ cảnh tam trọng, bao gồm cả Long Thần đánh bại Triệu Đan Trần. Cũng không thiếu Địa Vũ cảnh tam trọng, luận lúc chiến đấu cao cấp, Long tộc cũng không xê dịch bao nhiêu so với Vũ Minh. Chẳng qua tiếc nuối duy nhất chính là Cổ Ma thi hài.
Cổ Ma thi hài khiến mọi người trong Long tộc, trên đầu tựa như bị một lớp lo lắng màu đen bao phủ.
Tình trạng Long Sơn, Long Thần hiểu rất rõ, hắn bị thương so với biểu hiện bên ngoài còn nghiêm trọng hơn, trên căn bản phải cần đến thời gian lâu dài mới khôi phục. Địa Vũ cảnh ngũ trọng là không thể nào, thậm chí Địa Vũ cảnh tứ trọng cũng khó giữ vững. Sau khi đến Chiến tộc, Long Nguyệt khẩn trương bắt đầu thu thập linh dược thiên địa, có Xích Hồn là một cỗ tình báo khổng lồ, thu thập linh dược tự động tiến hành nhưng muốn tụ tập đầy đủ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Long tộc và Vũ Minh ở trước cửa Cổ Ma vực bộc phát ra xung đột lớn như vậy, đám người Long Sơn tại thành Vũ Đế còn lớn lối như thế, tôn nghiêm Vũ Minh lúc này đã bị khiêu chiến. Ai cũng không tin Vũ Minh có được nhẫn nại và khuất nhục lớn như thế, nếu nhu Triệu Vô Cực thấy Triệu Đan Trần cụt tay, hắn vẫn có thể nhẫn nại sao?
Bão táp rất nhanh sẽ cuốn tới thôi. Nhưng mà hình như cũng không có thực lực đối kháng, cho nên mọi người liền sầu mi khổ kiếm.
Sau khi trở lại Chiến tộc, đám người Long Thần cũng Lôi Chấn hội họp, nói chuyện một lát, nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mọi người tập trung lại với nhau, bắt đầu thương lượng dự định tiếp theo.
Long Sơn là người lớn tuổi nhất trong đó, cũng là lực chiến đấu mạnh nhất, liền nói: “Nhiệm vụ của ta tốt nhất vẫn là dưỡng thương, ta đề nghị mọi người ở lại nơi này đừng đi ra ngoài, nơi này chúng ta có rất nhiều thiếu niên thiên tài, chúng ta kéo dài thời gian càng lâu là chúng ta càng được lợi.”
Quả thật, bên phía Long tộc, chỉ có thể sử dụng kế sách duy nhất là kéo dài thôi. Về phần thiếu niên thiên tài, chủ yếu nhất đương nhiên là Long Thần.
Nhưng mọi người cũng hiểu, lấy thực lực Vũ đế Triệu Vô Cực đã đạt tới đỉnh phong, Long Thần bây giờ chỉ được coi là cường giả trong lớp trẻ tuổi, so với loại cường giả siêu cấp đã mấy chục năm mà nói, còn có một đoạn chuyển giao rất lớn. thười gian cấp bách, không đủ cho Long Thần vượt qua một đoạn chuyển giao đó.
Tu dưỡng và trở nên mạnh mẽ là phương pháp giải quyết duy nhất cho mọi người lúc này. Thế nhưng đây là vấn đề không giải quyết trong ngày một ngày hai, mọi người nhíu chặt lông mày, không chút buông lỏng.
“Ngũ Đế, bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ theo dõi Xích Hồn toàn bộ chuyển đến thành Vũ Đế, chú ý nhất cử nhất động của Vũ Minh. Thành Vũ Đế phát sinh ra bất cứ chuyện gì, ta cũng muốn biết trước nhất, mà việc khác là chuyện ta phân phó linh dược lúc trước.” Long Nguyệt phân phó đâu vào đó.
“Yên tâm đi đại tỷ, những chuyện này ta đảm bảo có thể thu xếp thỏa đáng, lấy nhân phẩm kiên quyết của ta ra đảm bảo.”
Xích Ảnh vì muốn làm cho không khí thêm sinh động, nhếch môi cười nói. Thế nhưng mọi người chỉ cười khan một cái mà thôi, trên mặt được thay bởi vẻ trầm muộn một lần nữa.
Long Thần nhìn một màn này, cũng có chút ít bất đắc dĩ.
“Thanh Đế ấn của ta đã bị Vũ đế lấy đi, về phần Ngũ Đế ấn, tuyệt đối không để cho Vũ đế nắm được Ngũ Đế ấn. Xích Đế ấn và Huyền Đế ấn ở trong tay thất đệ, Hoàng Đế ấn là do Lôi Chấn cất giữ, chỉ cần lấy được nhị ấn từ Vũ đế, chúng ta đem Hoàng Đế ấn giao cho thất đệ.” Long Nguyệt bỗng dưng nói.
Long Thần hơi có chút nghi vấn, nghe trong ý của nàng là đưa Vũ Đế ấn cho hắn ư? Cho nên Long Thần hỏi: “Đại tỷ, Ngũ Đế ấn là thành quả mà mọi người cố gắng có được, nếu như có thể lấy được, hẳn là thuộc về mọi người chứ?”
Long Nguyệt cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều là loại người biến thái như ngươi hay sao, ngươi đối với chiến kỹ rất thiên phú, chúng ta chỉ có thể đến như vậy là đủ rồi. Còn Hoàng cấp chiến kỹ, đến lúc đó chúng ta chỉ tham quan học tập là được rồi, nếu như tu luyện thì không biết đến năm tháng nào thành công, chúng ta tạm thời không có cưỡng cầu.”
Nói như vậy, trong long Long Thần cũng tốt lên một chút.
Trên thực tế, trong Ngũ Đế ấn, Xích Đế ấn và Huyền Đế ấn đều được Long Thần bắt lấy, công lao của Long Thần là lớn nhất, cho dù để một mình hắn tìm hiểu, điều này cũng không có gì đáng trách.
Lúc trước khi Long Thần nói ra tin tức của Huyền Đế ấn và Xích Đế ấn thì chứng minh hắn có ý muốn chia sẻ Ngũ Đế ấn, một đám huynh đệ đây chính là thu hoạch lớn nhất khi hắn tới thánh triều Thần Vũ, Long Thần quý trọng một phần hữu nghị này.
Đợi sau này đi đế vực, còn có được bằng hữu như thế này không, không biết được.
Chuyện Vũ Đế ấn cứ như vậy qua đi.
Thương nghị một hồi nữa nhưng không có kết quả nào, Long Nguyệt an bài một chút nhiệm vụ tiếp theo, Long Thần trong khoảng thời gian này là tận lực tăng thực lực của mình, dù sao Long Thần nói thế nào đi nữa cũng là đệ nhị cường giả ở trong nhóm này.
Sau khi kết thúc, bỗng nhiên Long Thần lên tiếng: “Các vị dừng bước!”
“Chuyện gì?” Đám người Long Nguyệt hỏi.
Long Thần suy nghĩ đây là cơ hội nói đến chuyện Cổ Phần lệnh một chút, cho nên liền nói: “Ngũ ca, ta từng nghe nói qua Thái cổ bãi tha ma, ta muốn đi vào Thái cổ bãi tha ma nhìn xem một chút, không biết Ngũ ca có thể hỏi thăm một chút tin tức về Cổ Phần lệnh hay không? Nếu Cổ Phần lệnh xuất hiện tốt nhất hãy cho ta biết!”
“Ngươi muốn đi Thái cổ bãi tha ma sao?” Lên tiếng nghi vấn đầu tiên là người nhiều tuổi nhất - Long Sơn, nghe hắn hỏi, những người khác cũng không hỏi nữa.
Long Thần gật đầu.
Long Sơn đánh giá hắn một hồi, bất đắc dĩ cười nói: “Thiếu niên ngươi có tinh thần mạo hiểm cũng tương đối tốt, Cổ Phần lệnh ở thánh triều Thần Vũ chỉ có một cái, ngươi muốn Cổ Phần lệnh, Triệu Vô Cực nhất định cũng muốn có. Bởi vì sư tôn hắn chết ở trong Thái cổ bãi tha ma, đợi Triệu Đan Trần có được thực lực trấn trụ thánh triều Thần Vũ, ta đoán chừng hắn sẽ đi Thái cổ bãi tha ma, nói đến cùng lại là vận khí. Ngoại trừ Triệu Vô Cực, còn có một người nữa cũng muốn đi Thái cổ bãi tha ma.”
Chuyện Triệu Vô Cực không ngoài dự đoán Long Thần.
Tại thánh triều Thần Vũ, rất khó có cơ hội biến mạnh hơn, nói ví dụ như Vũ đế Triệu Vô Cực, Thái cổ bãi tha ma là một cơ hội cuối cùng của hắn, cho nên hắn nhất định sẽ đi. Mặc dù biết rất có thể sẽ chết, hắn sẵn sàng phấn đấu một lần. Nói vậy, Thần Hùng lúc trước cũng có ý nghĩ này.
Về phần một người muốn đi còn lại, Long Thần trầm xuống, nói: “Tiền bối, vậy người còn lại là ngươi hay sao?”
Long Sơn cười khổ, nói: “Ngươi đoán không sai, chính là ta.”
Trên mặt mọi người nhất thời toát lên thần sắc khó xử, Long Sơn và Long Thần là hai người trong một thế lực, một già một trẻ bọn họ lại muốn đi Thái cổ bãi tha ma, chẳng lẽ đến lúc đó phải tranh đoạt với nhau sao?
Long Thần cũng có chút bất đắc dĩ.
“Ta nếu như quyết định muốn đi, sẽ cùng tranh đấu với ngươi hay sao?” Long Sơn trịnh trọng hỏi.
Long Thần quyết đoán gật đầu, nói: “Cho dù giao ra cái giá cao nào, Thái cổ bãi tha ma ta buộc phải đi.”
Mục đích duy nhất tới thánh triều Thần Vũ đó chính là đi Thái cổ bãi tha ma, Long Thần đã đi tới bước này rồi, dĩ nhiên không thể nào vì chuyện trước mắt mà dừng lại, dù cho Long Sơn là người một nhà thì cũng không thể nào.
Hình như hơi có mùi thuốc súng.
Long Nguyêt thấy thế, vội vàng hòa giải, nói: “Chuyện Cổ Phần lệnh tạm thời để lại phía sau đi, còn không biết Cổ Phần lệnh khi nào mới tới, chúng ta bây giờ chuyện cần làm là đối kháng Vũ Minh, sao lại đi quan tâm tới chuyện Cổ Phần lệnh?”
Long Nguyệt có chút khẩn trương nhìn Long Sơn. Nàng cũng không hiểu rõ tính tình của ông nội mình, nếu hắn cùng Long Thần đối đầu, vậy thì phiền toái rồi.
Khi nghĩ tới Long Sơn sau khi nghe những lời nàng nói, hắn lại phá lên cười, cho tới khi động tới thương thể, hắn mới ho khan mấy tiếng, nói: “Tiểu Nguyệt nhi, ngươi chớ khẩn trương. Ta thuộc loài người mà ngươi nghĩ sao? Ta chỉ rất tò mò, hắn đi Thái cổ tha ma làm gì thôi. Long Thần tiểu hữu, ngươi cũng biết tại sao ta lại đi Thái cổ tha ma chứ?”
Nhìn ra được Long Sơn không có ý đối chọi gay gắt, Long Thần liền hỏi: “Vì chuyện gì?”
Long Sơn nói: “Ta sống cho đến ngày hôm nay, nhân sinh hẳn là đủ rồi, người cũng đã già rồi, muốn đi ra ngoài một chút thôi. Thái cổ bãi tha ma là nơi ta muốn tới, cho nên ta hy vọng mình có thể đến đó nhìn xem một chút, bên ngoài rốt cuộc có cái gì? Trong truyền thuyết là có vô số cường giả, được xưng là võ đài chân chính của Long Tế đại lục – Tam đại đế vực, rốt cuộc nó là cái gì? Nhưng những điều này chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ của ta mà thôi, nếu như không thể thực hiện, vậy cũng thôi đi, không có gì lớn cả. Chỉ là lão đối thủ của ta Thần Hùng chết ở chỗ kia, ta muốn tới xem. Còn ngươi, lại là vì cái gì?”
Long Thần trầm mặc một hồi, nhìn xung quanh một lần, thành thực nói: “Ta muốn đi tam đại đế vực, tìm một người.”
“Người ư?”
Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, bọn họ cho tới bây giờ cũng không nghe Long Thần nói đến chuyện này. Lúc này Lam Linh Nhi bát quái nhất liền vội vàng hỏi: “Đệ đệ tốt của ta, ngươi muốn đi tam đại đế vực tìm người ư? Nhìn không ra ngươi còn có bí mật này nữa, ngươi hẳn là đi tìm một loại tình cảm rồi, muốn đi tam đại đé vực để tìm tình nhân của ngươi phải không?”
Lam Linh Nhi đoán không sai, Long Thần chính là đi tìm tình nhân của mình.
Long Thần không đáp mà chỉ cười.
Long Nguyệt liếc mắt nhìn Lam Linh Nhi một cái, nói: “Đừng có nói lung tung, thất đệ có tâm sự của mình, chúng ta chớ miễn cưỡng, đến lúc nào đó hắn tự nhiên nói cho chúng ta biết thôi, ta nói đúng không?”
Long Nguyệt cười ôn hòa nhìn Long Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.