Chương trước
Chương sau
Uy lực Thôn Phệ Huyết Giới, Triệu Đan Trần đã từng được chứng kiến, nhưng không có nghĩa là nó biến thái đến trình độ này. Dưới Thôn Phệ Huyết Giới, máu huyết tựa như đã không thuộc về hắn, cái loại huyết khí sôi trào này khiến Triệu Đan Trần phải phân ra đại lượng chân khí để trấn áp nó mới có thể làm cho mình hoạt động tự nhiên.
Triệu Đan Trần đến giờ mới hiểu được tại sao khi mà Long Thần ở trong trận chiến Địa Vũ cảnh nhị trọng, Dương Ngưng Phong lại bị đánh bại nhanh như vậy. Long Thần lúc đó đối chiến với Dương Ngưng Phong, Thôn Phệ Huyết Giới vừa mới ra, Dương Ngưng Phong trong tay Long Thần căn bản đã không có lực lượng hoàn thủ.
Hoàng Vũ thần ấn vốn có thể trấn áp Tuyệt Sát cửu trọng thiên của Long Thần nhưng Thôn Phệ Huyết Giới vừa mới ra, tình huống hoàn toàn đảo ngược, lần này so sánh, Tuyệt Sát cửu trọng thiên của Long Thần rất nhanh mang lại thắng lợi áp đảo! Đây chính là nguyên nhân mà Long Thần sử dụng Thôn Phệ Huyết Giới vào lúc này.
Chỉ có thời điểm Triệu Đan Trần buông lỏng nhất, sử dụng một chiêu tất sát mới có thể ở thời khắc mấu chốt giành được thắng lựoi toàn cục.
Công kích trên tay là Tuyệt Sát cửu trọng thiên.
Mà công kích trên chân, Long Thần đến thời khắc này mới triển khai một chiêu cuối cùng của Tán Hồn long trảo thì đong thời Phong Thần cước cũng bị mất một chiêu cuối cùng, Phong Thần cước là một trong bí điển cao nhất của Phong Thần giáo, là một trong những thế lực lớn nhất của Thần Vũ thánh triều mấy chục năm trước, một chiêu cuối cùng này – Phong Thần thức, tại thời điểm mấu chốt đuwocj Long Thần sử dụng.
Vốn một chiêu Tuyệt Sát cửu trọng thiên Triệu Đan Trần đã không ngăn nổi, lại càng không cần nói tới công kích tầng tầng lớp lớp của Long Thần.
“Phong Thần cước, Thần Phong thức!”
“Rầm rầm rầm rầm!”
Đặc điểm lớn nhất của Phong Thần cước chính là nhanh, mà lúc này đây được Long Thần phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, từng chiêu cước pháp chồng chất lên người Triệu Đan Trần, dưới uy lực của Thôn Phệ Huyết Giới, trong nháy mắt Hoàng Vũ thần ấn đã không ngăn cản được Tán Hồn long trảo và Phong Thần cước của Long Thần, lúc này toàn bộ đều oanh tạc trên người Triệu Đan Trần.
Giống như một cơn mưa tầm tã ầm ầm rơi xuống vậy, hạt mưa tinh mịn vang lên âm thanh bùm bùm cách cách không thôi.
Tại một khắc khi Thôn Phệ Huyết Giới xuất hiện, sắc mặt Triệu Đan Trần thay đổi, mắt thấy Hoàng Vũ thần ấn có thể chế trụ Long Thần, Triệu Đan Trần còn chưa kịp cao hứng đã bị Long Thần áp chế ngược lại, hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã đến ranh giới bại trận rồi.
“Làm sao có thể?” Triệu Đan Trần sắc mặt trắng bệch kinh hô một tiếng.
Trái tim hắn kịch liệt nhảy động, Long Thần với ánh mắt màu đỏ như máu và lạnh như băng, giống như mộng yểm tại chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn, khiến cho trái tim hắn cảm giác được từng đợt băng giá.
Từ trước đến giờ hắn được xưng là thiên tài cường đại nhaats Thần Vũ thánh triều, coi như là một gã thiên tài Long Thần khác cùng với hắn được xưng là hai đại thiên tài nhưng trong lòng hắn kỳ thật rất xem thường.
Mà Long Thần này ngang trời xuất thế, trực tiếp lôi hắn từ địa vị cao nhất xuống vũng bùn.
Một quyền một cước, toàn bộ đều đánh trúng Triệu Đan Trần, trực tiếp tác dụng lên thân thể của hắn. Công kích này, Triệu Đan Trần mặc dù có Hoàng Kim chiến thể cũng không thể ngăn được công kích như vậy, một trảo một cước khiến cho Triệu Đan Trần phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
“Rầm rầm rầm!”
Một cước cuối cùng trực tiếp đặt lên ót Triệu Đan Trần, đánh hắn ngã xuống mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm, mặt đất cứng rắn là vậy bị oanh tạc thành một cái hố to tướng, bùn đất bắn tung tóe ngất trời, rơi lả tả xuống đất.
Thôn Phệ Huyết Giới lúc này mới biến mất.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Sau khi Thôn Phệ Huyết Giới xuất hiện, đại đa số mọi người cũng không biết bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ai có thể nghĩ tới chỉ trong một cái sát na, Long Thần liền hoàn thành nghịch chuyển, trực tiếp đạp một cước làm thiên tài nổi danh nhất Vũ Minh ngã xuống mặt đất.
Sau đó, Long Thần ầm ầm hạ xuống, đi tới bên người Triệu Đan Trần, một cước dẫm lên thân thể Triệu Đan Trần, một chân đá bay lên không trung.
Cả người Triệu Đan Trần nhuốm một màu đỏ máu, cao cao vung lên, xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn.
Thấy Triệu Đan Trần máu tươi đầm đìa như vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.
Đây là Triệu Đan Trần sao?
Bọn họ nhìn qua Triệu Đan Trần sớm đã không còn chỉnh chu như lúc trước, mà giống như một con dã thú đau khổ giãy dụa bị Long Thần áp chế.
Coi như là giãy dụa cũng không có bất kì tác dụng nào.
Đá Triệu Đan Trần văng lên không trung, Long Thần đột nhiên xông lên đến bên người Triệu Đan Trần, Cuồng phong thức điên cuồng quét lên trên người Triệu Đan Trần biến Triệu Đan Trần giống như heo bị chọc tiêys vậy, phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
“Long Thần... a... a... tha ta, cầu ngươi tha cho ta...” Đây là thanh âm đau khổ cầu xin tha thứ của Triệu Đan Trần.
Có Hoàng Kim chiến thể, Long Thần muốn giết hắn cũng không dễ dàng nhưng Long Thần áp chế hắn đến ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, dưới công kích liên tiếp của Long Thần, thân thể hắn dần dần bị phá hư.
Một lần nữa Tuyệt Sát cửu trọng thiên trực tiếp bổ lên ngực Triệu Đan Trần, coi như là Hoàng Kim chiến thể, bộ ngực Triệu Đan Trần vẫn bị phá thủng thành một cái lỗ to, chín đạo vết nứt xuất hiện ở trên đó, máu tươi bắn tung tóe.
Công kích này khiến cho sắc mặt của Triệu Đan Trần càng thêm trắng bệch, máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo của hắn.
“Phốc!”
Máu tươi phun ra ngoài.
Lòng mọi người run rẩy, Triệu Đan Trần bây giơdf đã bươc tới ranh giới sống chết, thật là chật vật tới cực điểm, mà hết thảy điều này đều do thiếu niên màu đỏ như máu kia tạo nên, mọi người thấy được thân ảnh màu đỏ máu ở trên không trung thì trong lòng tràn đầy cảm xúc sợ hãi.
Ai biết được, vốn là đội ngũ kết thân, lại phát sinh ra chuyện như vậy.
Bên phía Vũ Minh, những người đó sớmđã sợ ngây nguwoif, ngay cả Triệu Đan Trần cũng không phải là đối thủ của Long Thần thì những người khác dĩ nhiên không thể, cho nên trong lúc nhất thời không có ai xuất thủ cứu Triệu Đan Trần, tất cả người Vũ Minh đưa mắt đến trên người Ma hoàng, một vị vũ thánh trong đó có thân phận tương đối cao nói: “Ma hoàng, ngươi còn không cứu Triệu Vũ hoàng sao, nếu như Triệu Vũ hoàng có chuyện gì đó, Cổ Ma vực các ngươi đều xong đời.”
Khương Vô Tà cũng bị Long Thần dọa sợ.
Mà bây giờ Vũ Minh tạo áp lực lên hắn, đối phương nói không sai, nếu Triệu Đan Trần chết ở chỗ này, lửa giận của Vũ đế nói không chừng sẽ trút xuống đầu Khương Vô Tà hắn.
“Hừ! Đối phương cường đại như thế, ngay cả Triệu Vũ hoàng cũng không phải đối thủ, ta đi cứu viện cũng như muối đổ xuống biển mà thôi!” Ma hoàng lầm bầm nói.
Ngay cả Triệu Đan Trần cũng không phải đối thủ của cái đồ biến thái Long Thần, hắn mới không dám đi mạo hiểm như vậy.
Vũ đế tức giận, vậy thì cứ để cho hắn tức giận đi, kể từ khi Long Sơn xuất hiện, Thần Vũ thánh triều đã không còn một nhà độc đại Vũ đế hắn nữa. Hơn nữa trong lòng Khương Vô Tà cũng có chỗ dựa của mình, nhiều năm như vậy, thời gian hẳn là nên tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.