Chương trước
Chương sau
Đám người Kiếm Trần và Thanh Li vương thấy Triệu Đan Trần bị đánh đuỏi đi, các nàng chẳng quan tâm lão nhân kia rốt cuộc là người nào, vội vàng xông về phía Khương Vô Nhai đã cụt tay, đỡ hắn dậy.
Thanh Li vương và Liễu Y Y tới, Kiếm Trần cảm thấy không còn chuyện của mình nữa. Hắn vội vàng hành lễ với slaox nhân, nói: “Tiền bối, đa tạ ngươi đã cứu nhị ca của ta, thật sự đa tạ, đám người vãn bối vô cùng cảm kích!”
Vốn khi nhìn Triệu Đan Trần, sắc mặt của lão nhân gầy gỏ tương đối ác liệt, nhưng khi nhìn Kiếm Trần, trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở nên ôn hòa vô cùng, thậm chí còn nở nụ cười, nói: “Ngươi đừng có cảm ơn ta, muốn tạ ơn hãy tạ ơn những người phía sau ấy.”
Thực lực của hắn tối cường, những người khác theo bản năng chú ý tới hắn, còn ba người đến sau lại bị quên mất, lúc này nghe lão nhân gầy gò nói như thế thì ánh mắt của Kiếm Trần, Khương Vô Nhai, Thanh Li vương, Liễu Y Y mới chuyển qua ba người vừa mới tới.
Lúc thấy được tướng mạo của ba người này, tất cả mọi người ở chổ này cơ hồ đều là một thần sắc trợn mắt há mồm, trong đó bao gồm cả đám người Vũ Minh, sợ ngây người nhất phải là Ma hoàng Khương Vô Tà và Triệu Đan Trần.
“Long Nguyệt, Long Thần!”
Từng đợt tiếng ồn ào vang lên ở chỗ này.
Thận chí trong Hoàng Vũ thành cũng dấy lên một trận âm thanh xôn xao, vốn đây là chuyện rước dâu, thế nhưng chuyện này đã phát sinh đến nước này rồi, ai cũng không nghĩ tới là đám người Long Nguyệt và Long Thần tới đây càng làm cho người ta kinh ngạc không kịp phản ứng lại, trong Hoàng Vũ thành chỉ cần có một người nhận ra thân phận đám người Long Thần, sau đó rất nhanh được truyền ra ngoài.
Trong thời gian rất ngắn, người vây xem cũng đại khái hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Vị lão nhân gầy gò kia rốt cuộc là ai, tại sao lại cường đại như thế?
Hai tên Long Thần, còn có một Long Nguyệt, rõ ràng bọn họ đã bị nhốt vào trong Cửu U Tang Hồn rồi, sao bọn họ tới đây được?
Mấy khuôn mặt quen thuộc đó khiến cho mặt Khương Vô Nhai dại ra. Thanh Li vương và Liễu Y Y ở bên cạnh, một phải một trái đang đỡ hắn, Liễu Y Y đỡ một tay còn lại của hắn, mà Thanh Li vương thì đỡ thân thể của hắn. Từ một khắc Khương Vô Nhai vì Liễu Y Y mà liều mạng, ngăn cách giữa bọn họ đã biến mất hoàn toàn.
Nhìn nhau không nói gì, tạm thời cũng không biết nên nói gì cho phải, Thanh Li vương chẳng qua đau lòng nhìn vết thương của Khương Vô Nhai, nàng biết Khương Vô Nhai lúc này nhất định rất đau.
Thống khổ lớn hơn nữa cũng đã được đám người Long Thần tới làm cho tan biến mất rồi.
“Nguyệt nhi, thất đệ, các ngươi...” Sắc mặt Khương Vô Nhai trong nháy mắt trở nên vô cùng kích động.
“Đại tỷ, thất đệ, các ngươi không phải bị nhốt ở Cửu U Tang Hồn sao? Các ngươi làm sao ra ngoài được? Sao lại còn đến nơi này?” Kiếm Trần lập tức nghênh đón đám người Long Thần, trên mặt hắn đều là thần sắc kích động.
Từ Vũ Minh đến Vũ Đế thành, đến Cổ Ma vực đây, đám người Long Thần chạy liên tục mấ bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc lúc này cũng tới nơi, nếu như chậm một chút không chừng Khương Vô Nhai giờ đã mất mạng rồi.
Dưới một quyền cường thế của Long Sơn lúc nãy, Triệu Đan Trần buộc phải tránh né, mà Liễu Y Y và Thanh Li vương đến bên phía Long Thần, dựa theo đạo lý, mục đích đến Cổ Ma vực lần này của hắn đã hoàn thành. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Khương Vô Nhai bị cụt mất một cánh tay, ánh mắt của hắn từ từ chuyển sang màu đỏ như máu.
Nụ cười trên mặt rất nhanh đọng lại trên khuôn mặt mình, Long Nguyệt bên cạnh sắc mặt cũng tương đối băng hàn, bọn họ nhìn Kiếm Trần không có vấn đề gì rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Khương Vô Nhai.
Thanh Li vương và Liễu Y Y nhìn Long Nguyệt và Long Thần, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Long Nguyệt xem như là tình địch của Thanh Li vương cho nên có chút lung túng, còn Liễu Y Y rất muốn nhìn thấy người mình muốn. Kể từ khi rời khổi nơi đó, nàng đã không còn nhìn thấy Long Thần lần nào nữa, chỉ có thể nghe được tin tức về Long Thần qua các loại tình báo.
Những khí tức kia, không thể nghi ngờ, làm cho nười ta rung động, bắt đầy là giết chết Tư Không Kiếm Thánh, cho đến Long Thần biểu hiện càng ngày càng them nghịch thiên, trong một tháng ngắn ngủi đã tấn thăng thành thiên tài siêu cấp hiếm thấy tại Thần Vũ thánh triều.
Huyết tinh từ chỗ cụt tay trên người Khương Vô Nhai tương đối chói mắt.
“Nhị ca, là Triệu Đan Trần làm hả?” Long Thần thanh âm rét run, mọi người vừa nghe, phảng phất giống như ở trong hầm băbg vậy, có thể thấy trong lòng hắn rốt cuộc phẫn nộ đến mức nào.
Mỗi một người Long tộc đều là huynh đệ tỷ muội của Long Thần, Long Thần không cho phép bất kể kẻ nào thương tổn tới họ. Mỗi người đều là nghịch lân trong lòng hắn.
Cụt tay!
Cụt tay!
Ý nghĩa lực chiến đấu sau này của Khương Vô Nhai sẽ phát sinh biến hóa cực lớn, rất có thể hắn trở thành người yếu nhất trong Long tộc.
Đây đối với một nguồi đàn ông, là thiên đại đả kích.
Trước mặt Thanh Li vương và Liễu Y Y, sắc mặt Long Nguyệt vốn có chút lung túng, Long Thần hỏi đúng chuyện phẫn nộ trong lòng nàng, cho nên nàng lúc này hợp thời ngậm miệng lại.
Thấy ánh mắt Long Thần từ từ trở nên đỏ như máu, Khương Vô Nhai khiếp sợ cho rằng bọn họ rời khỏi Cửu U Tang Hồn có chuyện gì đó. Chỉ là hắn nhìn thấu kiên quyết trong ánh mắt của Long Thần.
Cho nên hắn gật đầu.
“Conn mẹ nó khốn kiếp mà! Dám động vào huynh đệ lão tử, ngươi chặt đứt một cánh tay của hắn, lão tử liền chặt đứt toàn thân ngươi!” Long Thần thầm mắng một câu.
Đợi Khương Vô Nhai xác nhận rồi, Long Thần không nói hai lời, trực iếp đi tới chỗ Triệu Đan Trần trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
“Thất đệ, ngươi làm gì đó?” Long Nguyệt vội vàng hỏi.
“Giết người!”
“Giết người?”
Long Nguyệt ngơ ngác một cái, nàng biết Triệu Đan Trần cường đại đến cỡ nào, dù là bản thân nàng cũng không phải là đối thủ của Triệu Đan Trần, nhưng mà nghĩ lại, thực lực Long Thần sâu không lường được, nói không chừng còn có thể liều mạng, hơn nữa với tính cách Long Thần, chuyện hắn quyết định rồi, người khác khó mà thay đổi được.
Hơn nữa, Long Sơn ở nơi này, nếu Long Thần không địch lại, Long Sơn còn có thể cứu vãn.
Thế nhưng, Khương Vô Nhai vừa mới nếm trải sự cường đại của Triệu Đan Trần, lấy Long Thần vọng động, trong lòng gấp gáp, liền nhìn Long Thần hô to lên: “Thất đệ, đừng có đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn, tiên thiên Hoàng Kim chiến thể cường đại vượt ra khỏi sức tưởng tượng của ngươi đó!” Đây là lời hắn phát ra từ nội tâm.
Hoàng Kim chiến thể quả thực chính là cơn ác mộng của hắn, dưới Hoàng Kim chiến thể, hắn liền cảm giác mình tựa như một đứa trẻ tay trói gà không chặt.
“Long Thần, đừng đi mà...” Liễu Y Y lo lắng rù rì một câu.
Lúc nãy, Long Thần nhìn nàng một cái thôi, đã bị Khương Vô Nhai hấp dẫn lấy.
Liễu Y Y cảm giác như vậy là đủ rồi.
Nàng biết Long Thần còn nhớ nàng, chẳng qua lúc này không phải lúc nói nhiều lời.
Nghe được thanh âm giữ lại của bọn họ, cước bộ của Long Thần chỉ dừng lại trong chốc lát mà thôi, sau đó hắn cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi tới chỗ Triệu Đan Trần.
Ngay từ đầu Triệu Đan Trần đang kinh nghi bất định nhìn những người này.
Hiện tại, hắn cẩn thận suy nghĩ lại câu nói lúc nãy của lão nhân gầy gò kia, hắn biết lão nhân gầy gò này là người Thần Vũ thánh triều, nhưng mà là ai vậy, là một người lánh đời sao? Ngay cả Triệu Vô Cực cũng không biết tới siêu cấp cao thủ này.
“Thế này thì phiền toái rồi...” Triệu Đan Trần khẽ nhíu mày, nếu như lão giả gầy gò này động thủ với mình, như thể có thể khẳng định Triệu Đan Trần chắc chắn mất mạng.
Cho nên lúc này, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng.
Cho dù không có lão nhân gầy gò đó, hai tên Long Thần và một Long Nguyệt liên thủ với nhau, ba võ giả có lực chiến đấu Địa Vũ cảnh tam trọng, Triệu Đan Trần hắn không thể đối kháng.
Mà Khương Vô Tà ở phía sau hắn, tối đa chỉ có thể ngăn cản một người Long Nguyệt mà thôi.
“Ma hoàng, ngươi biết lão nhân này không?” Sắc mặt Triệu Đan Trần trắng bệch, một quyền lúc nãy của Long Sơn khiến cho hắn có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Áp lực khắp nơi khiếm Ma hoàng xích lại gần Triệu Đan Trần.
“Không nhận ra, thế nhưng có liên hệ với Long tộc hay không? Long gia trước kia chính là đệ nhất gia tộc tại Thần Vũ thánh triều.” Trong lòng Ma hoàng cũng kinh nghi bất định, ai cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như thế.
“Nếu hắn xuất thủ, hai người chúng ta sẽ mất mạng, Ma hoàng, ngươi nói nên làm sao bây giờ?” Triệu Đan Trần hỏi.
“Hẳn là không, Triệu Vũ hoàng là đệ tử thân truyền của Vũ đế, hắn nếu còn tồn tại ở Thần Vũ thánh triều, cũng sẽ không đi chọc giận một đối thủ như Vũ đế, cho dù hắn có cường thịnh hơn nữa, hẳn cũng không phải là đối thủ của Vũ đế.” Ma hoàng nói lời chắc nịch.
Như vậy thật sao?
Một quyền của Long Sơn mặc dù mạnh nhưng mầm trong lòng Triệu Đan Trần vẫn không có loại cảm giác kinh khủng mà âm trầm như của Vũ đế, người nhìn Vũ đế đều cho rằng hắn chính là một gã văn sĩ văn nhã, chỉ khi chân chính tiếp xúc với Vũ đế, tiếp xúc càng sâu, sẽ càng thấy được hắn kinh khủng và âm trầm cỡ nào.
Mà lúc này, Long Sơn không động, nhưng Long Thần lại làm một việc không ngờ tới, hướng chỗ Triệu Đan Trần mà đến, thấy được vẻ mặt thế kia của Long Thần, Triệu Đan Trần ngạc nhiên nói: “Ma hoàng, tiểu tử này thật đúng là cho rằng hắn đúng như trong lời nói của Khương Vô Nhai sao? Là cơn ác mộng của ta sao? Hắn đây có ý gì, hắn muốn khiêu chiến ta, là báo thù cụt một tay cho Khương Vô Nhai?”
Ma hoàng cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Nhìn vẻ mặt tiểu tử này hẳn là vậy rồi, mới đi khỏi Cổ Ma vực chừng hai tháng thôi thì có cảnh giới như bây giờ, quả thật không tệ, thế nhưng cách Triệu Đan Trần, vẫn còn kém xa vạn dặm, Long Thần này giống như nhà giàu mới nổi, cho rằng có một tí thực lực ấy mà liều lĩnh, không biết cao thủ chân chính rốt cuộc là cần nội tình như thế nào.”
Khi hắn nói xong những lời này, Long Thần dưới vạn chúng chú ý, đi tới một chỗ cách Triệu Đan Trần khoảng chừng hai mươi thước.
Hơn một tháng không gặp lại, Triệu Đan Trần vẫn hèn hạ như trước.
Thấy nụ cười hèn hạ của Triệu Đan Trần, Long Thần hận không được trực tiếp tát cho hắn mấy cái bạt tai.
“Hắn muốn làm gì? Một mình đến trước Vũ hoàng Triệu Đan Trần, hắn đây là muốn khiêu chiến với Triệu Vũ hoàng sao? Thật chê cười mà, cái tên Khương Vô Nhai lúc nãy chính là một ví dụ, ngay cả thế hệ trước cũng không phải là đối thủ của Triệu Vũ Hoàng, tiểu tử này thật sư cho rằng mình cường đại bằng Triệu Vũ hoàng hay sao?”
Triệu Đan Trần đã là một thần thoại ơt Thần Vũ thánh triều.
Vô số nghị luận, nhưng sắc mặt Long Thần không biến đổi chút nào, trên người hắn tràn ngập ra sát khí khổng lồ, nhiều tia khí thể màu đỏ như máu loáng thoáng xuất hiện ở chung quanh thân thể của hắn, khí tức máu tanh và sát lục đó, lần đầu tiên để mọi người nhìn thẳng Long Thần. Vỗn Long Thần có thể giết chết Dương Ngưng Phong đã đủ tư cách so sánh với Triệu Đan Trần, chỉ là mới lúc nãy Triệu Đan Trần biểu hiện quá mức nghịch thiên nên mọi người mới cảm thấy hắn không phải là đối thủ mà thôi.
“Long Thần, các ngươi đây là có ý gì? Triệu Đan Trần ta lấy vợ, các nguôi chạy tới quấy rối là muốn làm cho Vũ Minh mất mặt, là muốn khiêu chiến tôn nghiêm của Vũ Minh sao? Nếu như các ngươi cùng Vũ Minh ta khai chiến, các ngươi có thể đường đường chính chính tới Vũ Đế thành, đừng động tay động chân ở chỗ này, khiến cho ta xem thường các ngươi!” Triệu Đan Trần cất cao giọng nói.
Nếu như Long Sơn xuất thủ, đây chính là bọn họ lấy mạnh hiếp yếu.
Triệu Đan Trần chính là muốn dùng câu này để chặn Long Sơn ra tay.
Nhưng mà lời của hắn cũng không ngăn được Long Thần, trước mặt Triệu Đan Trần, Long Thần giơ cánh tay lên, duỗi một ngón chỉ vào người Triệu Đan Trần, trước vạn chúng chú ý, hắn mới thong thả dung thanh âm lạnh như băng, nói: “Triệu Đan Trần! Ngươi nếu còn là đàn ông thì đừng chit chit méo mó nhiều lời, ta nói thẳng, ngươi đánh gãy một tay của nhị ca ât, ta là người trước giờ có thù báo thù, có ân báo ân, ân đức mà ngươi gây cho nhị ca ta, hiện tại ta muốn ngươi trả gấp trăm nghìn lần. Ngươi có đảm lược tiếp ta không?”
Ngươi có đảm lược tiếp ta không?
Những lời này của Long Thần, qua âm thanh hùng hậu của hắn, truyền đi rát xa rất xa. Thậm chí cả bầu trời Hoàng Vũ thành đều quanh quẩn những lời này, rất nhiều người còn ở trong phòng cũng bị hấp dẫn ra ngoài.
“Triệu Đan Trần?”
“Cụt tay?”
Càng nhiều người đến Hoàng Vũ thành nhìn một màn này.
Triệu Đan Trần ở Thần Vũ thánh triều có thân phận vô cùng to lơnd. Mà Long Thần chỉ được xem như một nhân tài mới xuất hiện mà thôi, một câu khiêu khích của Long Thần khiến cho Triệu Đan Trần không có chỗ nào phản bác từ chối.
“Ngươi muốn động thủ cùng ta, là ngươi sao?” Triệu Đan Trần ngơ ngác một cái, sắc mặt hắn từ âm trầm biến thành giễu cợt, cười nói: “Chỉ bằng Long Thần ngươi? Ta có gan tiếp nhận hay không sao? Triệu Đan Trần ta cho tới bây giờ chưa từng nói nhảm.”
Triệu Đan Trần kiêng kỵ lão nhân kia chứ không phải Long Thần. Long Thần chỉ mặt gọi tên khiêu chiến như vậy đúng là khiêu chiến quyền uy của Triệu Đan Trần hắn.
Lúc này, lời nối của Khương Vô Nhai lúc nãy đã khắc sâu vào trong đầu Triệu Đan Trần hắn rồi.
Khương Vô Nhai nói Triệu Đan Trần hắn không phải là đối thủ của Long Thần,hiện tại chính chủ đã tới, mặc dù không biết Long Thần làm sao rời khỏi Cửu U Tang Hồn chạy đến đây nhưng trong lòng Triệu Đan Trần nuwot không trôi ngụm khẩu khí này.
Nhiều năm qua, hắn chưa từng bị khinh miệt như vậy, đừng nói là bị một tên nhãi ranh này khinh miệt.
Hai người kia, cứ như vậy giằng co.
Ma hoàng thấy không có chuyện của mình liền ngoan ngoãn một chuat thối lui về phía sau, nhường lại không gian cho Long Thần và Triệu Đan Trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.