Chương trước
Chương sau
Bốn võ giả kia trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ thèm muốn, hướng thân thể mềm mại động lòng người của Long Nguyệt đánh tới đã nhiều năm như vậy rồi, bọn họ ngay cả công kích cũng trở nên không đáng nói chút nào.
Chân nguyên Long Nguyệt bây giờ đã không đủ để nàng làm nhiều chuyện, dĩ nhiên bao gồm cả Long Hồn biến thân, thế nhưng cho dù không Long Hồn biến thân, nàng vẫn là Địa Vũ cảnh tam trọng.
“Tán Hồn long trảo!”
Chỉ dựa vào lực lượng, chân nguyên ít ỏi còn lại, Long Nguyệt chuẩn bị cùng liều mạng với bọn chúng một lần nữa, giết chết một người hòa, giết chết một đôi có lời.
Khi Long Nguyệt chân chính liều mạng, so với tưởng tượng của bọn chúng còn muốn kinh khủng nhiều lắm, Tán Hồn long trảo vốn chính là công kích cương mãnh, phối hợp với thế công không muốn sống của Long Nguyệt, qua không bao lâu, võ giả Phong Vân hội trải qua chiến đấu chân chính, trong lúc nhất thời cũng không phải là đối thủ Long Nguyệt, bị Long Nguyệt đánh cho bại lui liên tiếp.
“Chết đi! Ngũ Long phá thiên!”
Long Nguyệt vốn muốn đến gần Phong Chi Vân, một bộ dáng muốn giết chết hắn, không nghĩ tới Phong Chi Vân căn bản không có động thủ, chỉ dùng mấy tên thuộc hạ vây quanh Long Nguyệt.
Cho dù là thủ hạ, chỉ cần có đầy đủ vương tinh, cũng có thể đả thương, hơn nữa đối với Long Nguyệt tiêu hao chân nguyên hầu như không còn, hao tổn mà chết, đồng thời hắn tuyệt đối bảo đảm an toàn cho mình.
Phong Chi Vân không sai, Long Nguyệt tốt nhất là hao hết chút chân nguyên cuối cùng, tiến hành vồ tới, nàng dùng một chút khí lực cuối cùng, thi triển ra Ngũ Long phá thiên, năm cái móng vuốt như màu đỏ như máu như năm con thần long, hướng bốn võ giả Phong Vân hội chia nhau công kích tới, một kích liều chết của Long Nguyệt, không phải bốn Địa Vũ cảnh nhất trọng như bọn họ có thể chống đỡ, trong tiếng kinh hô của Phong Chi Vân, trên cổ mấy người này nhiều hơn một lỗ thủng máu, ngay sau đó, máu tươi từ trên cổ bọn chúng ồ ồ phun ra ngoài.
“Không!”
Phong Chi Vân thi triển ra toàn bộ lực lượng, chặn một trảo cuối cùng của Long Nguyệt. Hắn đánh giá thấp Long Nguyệt cường đại, cho nên mới đưa tới bốn tên thủ hạ tử vong.
Dĩ nhiên, Long Nguyệt đã dùng hết toàn lực, sau khi giết chết bốn người, nàng mềm nhũn ngồi bệch xuống mặt đất đã không còn khí lực đối phó với Phong Chi Vân, lực lượng trên người nàng nhanh chóng trôi đi, cả người nàng đều không còn chút sức lực nào, ý thức đang nhanh chóng biến mất.
Duy nhất có thể nghe thấy, chính là tiếng thét đầy giận dữ của Phong Chi Vân! Bốn thủ hạ của hắn, tác dụng đối với hắn còn là rất lớn, chung sống hơn mười năm, một chút tình nghĩa huynh vẫn phải có nhưng mà, lúc này đây bọn họ đều chết cả rồi.
Ánh mắt Phong Chi Vân đỏ ngầu rống lên mấy tiếng, hắn bỗng nhiên dừng lại, cười lạnh nói: “Tốt, tốt! Đều chết cả rồi, vậy thì Long Nguyệt ngươi từ nay thuộc về ta hưởng thụ, ngươi thuộc về một mình ta, hơn nữa bọn họ chết đi, ta liền có nhiều vương tinh hơn để dùng! Không tệ! Không tệ!”
Long Nguyệt chỉ có thể cười khổ.
Bây giờ còn có cái hy vọng gì nữa đây?
Bị lăng nhục ư?
Nàng không thể nào nguyện ý, tại thời khắc cuối cùng này nàng đã chuẩn bị tự sát, thậm chí nàng không muốn lưu lại toàn thây, tránh cho cái đồ biến thái đây cào cấu thi thể của mình, hắn đã biến thành dã thú, không có chuyện gì là hắn không làm được.
Lúc này Long Nguyệt đã ngửi thấy mùi tanh hôi từ trên người Phong Chi Vân.
Tại thời điểm cuối cùng, Long Nguyệt hồi tưởng lại cuộc đời của mình, một nửa thời gian trước, nàng cùng thân đệ đệ của mình vượt qua, một thời gian nửa sau thì là cùng với những người Long tộc vượt qua.
Khuôn mặt của mọi người, nhanh chóng xẹt qua mắt Long Nguyệt, nàng đang nhớ lại chi tiết từng huynh đệ tỷ muội, cuối cùng nhớ tới vị thất đệ nhỏ nhất - Long Thần. Thiếu niên Long Thần, quả thật mang đến cho nàng quá nhiều ngạc nhiên.
Đột nhiên, nàng tựa hồ như nghe được thanh âm của Long Thần, Long Nguyệt cho rằng mình xuất hiện ảo giác, Long Thần sao xuất hiện ở trong Cửu U Tang Hồn này được?
Trong lòng Long Nguyệt, còn có một điểm lo lắng khác, đó chính là Chiến tộc. Chuyện giữa đệ đệ của mình và Long tộc, nàng lựa chọn cứu đệ đệ của mình thì cũng cho rằng những huynh đệ Chiến tộc, rất có thể cũng sẽ toàn bộ chết rồi, hiện tại, Long Nguyệt cũng không biết được bên kia rốt cuộc ra làm sao nữa.
“Dừng tay!”
Một tiếng kình thiên phích lịch, đánh thức Long Nguyệt đột ngột, nàng mơ hồ ngẩng đầu, trong phạm vi tầm nhìn của mình, hai đạo thân ảnh hướng nàng vượt tới cực nhanh, cái loại tốc độ này chỉ có khi nàng còn khỏe mạnh, mới có thể phát ra được.
Hai người này là ai đây?
Long Nguyệt trong lúc nhất thời không có nhìn nhận, nàng cho rằng đầu mình xuất hiện ảo giác mà thôi.
Phong Chi Vân lúc này đã đi tới trước người Long Nguyệt.
Hơn mười năm không đụng qua nữ nhân, hắn thật sự đã nhịn không được nữa rồi.
Nhìn thân thể trắng noãn lả lướt của Long Nguyệt, chỗ kín hùng vĩ của hắn đã giương cao cao lên rồi.
Đúng vào lúc này hắn cũng nghe được thanh âm, hắn sắc mặt âm trầm, vộ vàng hướng phía sau nhìn lại, hai đạo thân ảnh kia trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn, một người trong đó là thiếu niên áo xám vượt qua trước, thân ảnh của hắn nhanh chóng xẹt qua cổ Phong Chi Vân!
“Ai!”
Phong Chi Vân vừa mới phát ra thanh âm, bỗng nhiên hắn liền phát hiện phạm vi tầm nhìn mơ hồ, trên cổ đã tuôn ra máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo của hắn, cảm giác đau lạnh như băng đã nói cho hắn biết hắn đã chết, cổ của hắn tựa như bị ai đó kéo qua một bên, rất nhanh cái đầu rớt xuống đất.
“Ta chết ư?”
Khi ý thức nhanh chóng tiêu tán, Phong Chi Vân nghĩ có chút khó có thể tin, hắn cảm giác đầu óc của mình không còn khống chế được, một lần cuối cùng, hắn thấy được ánh mắt vui mừng của Long Nguyệt.
Sau đó, sau đó thì không biết gì nữa cả.
“Tiểu Thần!”
Trong ánh mắt Long Nguyệt, rất nhanh tuôn ra nước mắt kích động, nàng lúc nãy là nghe được thanh âm của thất đệ Long Thần, không nghĩ tới bây giờ nhìn lại thế nhưng là đệ đệ của mình.
Long Thần đứng ở một bên, hắn biết rõ, Long Nguyệt gọi thân đệ đệ của mình là tiểu Thần, ở thời điểm gọi hắn đều là Long Thần hoặc trực tiếp hơn là gọi thất đệ, như vậy có thể tách hai người bọn họ ra. Cái chuyện tên trùng nhau, thật sự là khổ ép mà.
Long Nguyệt vẫn còn nằm ở trên mặt đất, thần sắc hoảng hốt nhìn thiếu niên áo xám, trên mặt tràn đầy nước mắt kích động, mà thiếu niên áo xám cũng nước mắt tràn đầy nhìn Long Nguyệt, Long Thần đứng một bên đều bị hắn quên lãng, hắn cười khổ, từ trong Thái Hư cảnh lấy ra hơn mười viên vương tinh, nói: “Đại Tỷ, ngươi trước đừng có kích động, trước hết hấp thu lực lượng của những vương tinh này, ngươi bây giờ toàn thân không còn tí chân nguyên nào cả, đợi có chân nguyên rồi, dùng linh dược dưỡng thương thì cũng dễ dàng một chút.”
Hơn mười viên vương tinh, đặt ở trong tay Long Nguyệt, vương tinh này đủ cho Long Nguyệt khôi phục chừng nửa lực lượng, đợi nàng khôi phục được một nửa, đến lúc đó Long Thần lại cho nàng thêm những thứ khác cũng không muộn.
Thanh âm Long Thần làm Long Nguyệt có chút ngẩn người. Lực chú ý của nàng rốt cuộc quăng đến trên người Long Thần, bởi vì Long Thần lúc này vẫn là bộ dáng Bách Chiến vũ vương, cho nên trong lúc nhất thời nàng không có phân biệt được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.