Chương trước
Chương sau
“Bích Nhãn kim thiền ư? Đúng là kinh khủng mà!”
Liệt Hổ vũ vương tức cười nói. Ánh mắt có chút khiếp sợ xẹt qua người Long Thần, nói: “Ngươi có thể từ trong tay Bích Nhãn kim thiền thoát chết, bản lãnh không nhỏ!”
Từng người quen biết Bách Chiến vũ vương, sau khi nhìn thấy hắn, lập tức đều cho rằng Long Thần là Bách Chiến vũ vương, hơn nữa không có chút hoài nghi nào, bởi vậy có thể thấy được, kỹ thuật dịch dung của Lam Linh Nhi đã đến trình độ tuyệt thế vô song.
“Không có chết, được coi là may mắn.”
Long Thần thời thời khắc khắc ghi tạc giọng nói Bách Chiến vũ vương, hắn lười làm quen với Liệt Hổ vũ vương kia cũng dè dặt tiếp xúc tránh bại lộ, cho nên liền nói: “Ta nhiều ngày không có trở về rồi, không biết trong nhà ra sao nữa. Liệt Hổ huynh, ta đi trước một bước nha.”
Liệt Hổ vũ vương nghe vậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Không phải là nhớ nhà sao, hay là nhớ mỹ nhân nũng nịu xinh đẹp của ngươi? Phu nhân ngươi tới đây hỏi nhiều lần rồi đó đã như vậy, ngươi nhanh nhanh trở về đi thôi!”
Long Thần gật đầu, không nói thêm lời nào nữa, thông qua Liệt Hổ vũ vương khảo nghiệm, hắn thành công vào trong nội thành.
Nhìn bóng lưng Long Thần rời đi, Liệt Hổ vũ vương nhíu mày, không chút thú vị, nói: “Tiểu tử này thế nhưng trở về, ta còn nghĩ, khuya nay tới nhà hắn chơi mỹ nhân xinh đẹp kia má nó trở về thật kịp thời! Thật không biết mỹ nữ kia sao lại coi trong khúc gỗ này chứ!”
Dĩ nhiên, lời của hắn là Long Thần không nghe được.
Trong nhà Bách Chiến vũ vương, còn có một thê tử của hắn, Bách Chiến vũ vương gọi nàng là Mạc nương là một nữ nhân lớn lên từ tấm bé với Bách Chiến vũ vương, Bách Chiến vũ vương có một trai một gái.
Dĩ nhiên Long Thần sẽ không đi về nhà Bách Chiến vũ vương, mặc dù hắn đối với kỹ thuật dịch dung của Lam Linh Nhi có đủ tự tin nhưng mà không ngoại trừ tại trước mặt chân tình Bách Chiến vũ vương lộ ra chân tướng, hiện tại mà nói, cần nhất chính là cứu viện Long Nguyệt.
Thế nhưng rốt cuộc phải làm sao đây, Long Thần hết đường xoay sở.
Kế hoạch của hắn, đầu tiên là tiếp cận Tiêu Lâm, lấy được tín nhiệm từ Tiêu Lâm, cuối cùng mới có thể thành công.
Bản đồ tại bên trong Vũ Đế thành, Long Thần tương đối quen thuộc.
Trong nội thành, ngươi lui tới rất là ít, có thể ở chỗ này đại đa số có thân phận không thấp, cho nên cũng rất ít người đi lại ngoài đường.
Long Thần nhớ vị trí Cửu U Tang Hồn, hắn vừa mới nhích chân đi được vài bước, ở phía sau truyền đến tiếng kinh hô của nữ nhân.
“Trần lang!”
Long Thần quay đầu nhìn lại, lại thấy một thiếu phụ chừng hơn hai mươi tuổi, đang dùng ánh mắt kinh hãi nhìn mình, thiếu phụ kia quả thật rất đẹp, so với những nữ nhân mà Long Thần thấy trước kia nàng thoạt nhìn có chút ít gì đó thành thục thùy mị và dịu dàng.
Trần lang, Long Thần nhớ lại, đây là tên gọi mà thê tử hắn dành cho Bách Chiến vũ vương, Long Thần không thể không thừa nhận vận khí của mình thật đúng là không tốt, hắn không muốn về nhà Bách Chiến vũ vương, tránh cho lộ ra chân tướng, không nghĩ vừa mới đi được có vài bước đã gặp phải thê tử Bách Chiến vũ vương.
Rất hiển nhiên, nữ nhân này thế nhưng tới cửa nội thành hỏi thăm tin tức nơi Liệt Hổ vũ vương.
“Mạc nương.”
Đến nước này rồi, Long Thần chỉ có thể tiếp tục giả mạo mà thôi.
Hắn vừa mới hô lên hai tiếng kia thiếu phụ được gọi là Mạc nương kia liền nhào tới lồng ngực hắn rồi, hai cánh tay trắng noãn mềm mại như cỏ choàng lấy cổ hắn, trên khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy nụ cười vui sướng, dưới vui sướng, còn có nước mắt chảy đầm đìa.
“Trần lang, rốt cuộc ngươi đã trở về, ta còn tưởng rằng, còn tưởng rằng...”
Thiếu phụ đang thút thít khóc, có khác chi là một vẻ phong tình, gắt gao ôm chặt lồng ngực Long Thần, theo động tác vuốt ve của nàng, Long Thần cuối cùng vẫn còn là thiếu niên, không thể chịu đựng được thiếu phụ trong lồng ngực mình, hắn liền tranh thủ ngăn thiếu phụ ở lồng ngực, ổn định tâm tình của mình, tận lực dùng ngữ khí bình ổn, nói: “Được rồi, ta đã trở lại trở lại rồi mà, ta không sao, có chút chuyện nên chậm trễ mà thôi, về nhà trước rồi hẳn nói!”
Long Thần nói nhiều lời như vậy, còn lo lắng thiếu phụ Mạc nương này nhìn ra sơ hở, thế nhưng Mạc nương lúc này đang kích động, nói vậy hẳn là không nhìn thấu.
“Ừm, tốt. Ngọc nhi và Chiến nhi đều ở nhà chờ ngươi trở về đó.”
Một trai một gái của Bách Chiến vũ vương, số tuổi chừng bảy tám tuổi, hai đứa chỉ cách nhau có một tuổi. Nam tên là Trần Quang Chiến, nữ tên là Trần Quang Ngọc. Long Thần nhớ rất rõ phần tài liệu này.
Bị Mạc nương cuốn lấy, không thể không đi về nhà Bách Chiến vũ nương. Long Thần cũng không thể ở trên đường cái đẩy ra Mạc nương. Cho nên, hắn liền dìu đỡ Mạc nương, bắt đầu bước đi.
Dọc đường đi, Mạc nương không ngừng hỏi thăm chuyện lần này Long Thần liền thêu dệt nói cho nàng biết, đối phương nghe được thì nước mắt không ngừng chảy ra. Thần sắc tràn đầy đau lòng.
Long Thần chỉ có thể nghĩ mình may mắn không có bại lộ chân tướng.
Thế nhưng nhìn nữ nhân này hẳn là nữ nhân thiện lương, nghĩ đến chồng nàng đã không còn nữa, nàng còn muốn nuôi dưỡng hai đứa trẻ lớn lên, Long Thần nghĩ nàng thật là đáng thương.
Rất nhanh đã tới phủ đệ Bách Chiến vũ vương, hai đứa trẻ như kim đồng ngọc nữ ngồi ở cửa, đôi mắt - ngóng trông, khi nhìn thấy Long Thần và Mạc nương đi tới, bọn họ giống như là thỏ con, kêu lên một tiếng, chạy đến ôm lấy Long Thần, một đứa ôm lấy một chân Long Thần, reo lên: “Phụ thân, phụ thân, rốt cuộc người cũng trở về, chúng con nhớ người muốn chết đây này!”
Hai đứa trẻ này đều rất khả ái, Long Thần trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao thoát thân. Duy nhất, may mắn là ngay cả Mạc mẫu và hai đứa trẻ đều không nhận ra mình, Long Thần thở phào nhẹ nhõm, vừa đến cửa, Long Thần quyết định đi vào trước rồi hẳn nói, chỉ cần ở trong Vũ Đế thành này tổng có cơ hội vào Cửu U các.
Cửu U các, chính là cửa vào Cửu U Tang Hồn!
“Hai đứa này khi ngươi không có ở đây, luôn gây chuyện đó.”
Mạc nương kiều mị nhìn Long Thần một cái, nhẹ giọng cười nói.
“Không có, không có mà, con cùng ca ca thật ngoan ngoãn..”
Cô bé tên là Ngọc nhi vội vàng hô lên.
“Mẫu thân là người xấu, tố cáo bậy bạ, hừ hừ, không để ý tới ngươi nữa!”
Đứa bé cũng hét toáng lên, hướng về phía Mạc nương mà giương nanh múa vuốt.
Không thể không nói, hai hài tử này thật đáng yêu. Long Thần thật thích hài tử, hắn suy nghĩ một cái, nếu như người đứng ở bên cạnh là Linh Hi, dưới chân là hai đứa trẻ một nam một nữ là con cái của bọn hắn, như vậy hẳn là rất tốt.
Đây là tương lai mà Long Thần hướng tới.
Đáng tiếc, vì cái tương lai này Long Thần còn không biết mình muốn chinh chiến bao nhiêu năm nữa.
“Phụ thân, quà của chúng con đâu?”
Bỗng nhiên, hai đứa trẻ ngước mắt nhìn Long Thần.
Long Thần hơi chậm lại, thầm suy nghĩ một thoáng, hắn căn bản không có nghĩ tới chuyện quà vặt này cũng không biết Bách Chiến vũ vương cùng hai đứa trẻ có cái ước định gì, lỡ may lộ ra thì có điểm phiền phức.
Thấy Long Thần không nói lời nào, Mạc nương vội vã lên tiếng: “Phụ thân ra ngoài lần này thật sự nguy hiểm, bị thương, cho nên không mang quà về, các ngươi đừng có làm rộn nữa.”
Nàng lời nói ôn nhu, giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua, hai đứa trẻ kia vội vàng gật đầu, gật đầu như gà mổ thóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.