"Dĩ nhiên là được!"
Kiếm Trần tóc trắng, nở nụ cười khó có được.
Rất nhanh Khương Vô Nhai đã ngồi dưới ánh trăng, tay phủ trên cây đàn cổ, mà Kiếm Trần thì đứng thổi trường tiêu. Ở phương diện này, hai người tuyệt đối là nhân vật cấp đại sư, đám người Long Thần nghe mà thưởng thức.
Cầm tiêu hợp tấu, mới đầu thanh âm tựa ngâm khẽ, tựa như mê sảng, đến đoạn giữa, lập tức đi vào cao trào, giống như là trên chiến trường vạn người vậy.
Mà lúc này, Xích Ảnh tiện tay hái một chiếc lá trên cây, hô lên một tiếng: "Ta cũng đến."
Sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của Long Thần, hắn dùng một chiếc lá thổi ra những thanh nhạc tuyệt vời.
"Âm nhạc tuyệt vời như thế sao có thể thiếu người múa chứ?"
Lam Linh Nhi cười khẽ một tiếng, rất nhanh thân thể nàng di chuyển theo nền nhạc. Long Thần lăn lộn trong giới kĩ nghệ ở trấn Bạch Dương cũng thật lâu, thấy qua không ít điệu múa tuyệt đẹp, thế nhưng Lam Linh Nhi lúc này giống như một còn bươm bướm màu lam, sống động như thật. Bằng kỹ thuật múa của nàng khiến cho điệu múa đó thành đẹp nhất mà Long Thần từng chứng kiến qua.
"Mọi người đều có tài nghệ? Vậy thì Lôi Chấn to con sao lại không có gì..." Long Thần có chút bất đắc dĩ nghĩ tới đây.
Đúng vào lúc này, Lôi Chấn cười lên một tiếng sang sảng, vọt vào trong sân, cười nói: "Các ngươi đều đến, sao có thể thiếu điệu múa của Chiến tộc phương bắc ta được!"
Sau khi nói xong, thân thể của hắn nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-huyet-chien-than/1780976/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.