Hiện tại Linh Hi đã khôi phục thân thể, hắn đương nhiên không ngại ngần ôm nàng ngủ. Quan hệ hai người bọn họ đã quá mật thiết rồi, chỉ còn cách một làn ranh mỏng manh nữa thôi.
Đến lúc này Linh Hi vẫn không rõ ràng tại sao hắn đột nhiên ngừng lại.
"Thần ca ca, nếu là Lam thì người có vậy không?" Linh Hi nhỏ giọng hỏi.
Long Thần chỉ hận không thể gõ nàng một cái, đến giờ hắn mới hiểu được thì ra nàng đang nghĩ tới chuyện này. Cuối cùng hắn suy tư thật kỹ, dùng ngữ khí nghiêm túc nói:
"Ta dừng lại là có nguyên nhân sâu xa, chẳng qua là người không nghĩ tới mà thôi. Nếu như người nhà của ngươi đến, bọn họ phát hiện người không còn là tấm thân xử nữ. Ngươi nói bọn họ có tha cho ta không?"
Đây chính là chỗ Long Thần cố kỵ, nếu không hắn đường đường nam tử hán huyết khí phương cương làm gì chịu đựng được hấp dẫn to lớn như vậy chứ?
"Thì ra là vậy, ta quá ngu ngốc mới không nghĩ đến chuyện này."
Linh Hi giật mình chợt hiểu, ánh mắt lộ vẻ hối lỗi, cười nói với hắn:
"Thần ca ca, xin lỗi người!"
Nghĩ đến lúc nãy mình to gan lớn mật dụ dỗ hắn, gương mặt Linh Hi nóng hổi, không dám nhìn thẳng vào mắt Long Thần.
Ngoài kia gió lớn mưa rào, mà ở gian phòng lại nóng bỏng xuân tình. Long Thần mỉm cười nhàn nhạt, ôm Linh Hi sát hơn, sau đó nói thầm vào tai nàng:
"Bây giờ ta ôm người ngủ, được không?"
"Mơ ước của ta chỉ có vậy thôi!"
Linh Hi cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-huyet-chien-than/1780879/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.