Chương trước
Chương sau
Long Thần nghĩ mãi vẫn không thông tại sao Kiếm Hoàng lại kỳ quái như vậy.
Ngày hôm sau lâm triều sẽ quyết định Lâm Tử Thần có rời khỏi Hoàng thành hay không. Đại hoàng tử Lâm Phách Thiên cũng sẽ có mặt ở đó, Long Thần chờ đợi tại Càn Văn cũng thấy hắn trở về liền hỏi:
"Điện hạ, thế nào rồi?"
"Chúng ta sắp sửa nghênh đón một lần khiêu chiến thật lớn, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Hiện tại ta phải đi tới doanh trại cấm vệ quân điều động ba nghìn Quỷ Mã trọng ky."
“Điều động ba nghìn Quỷ Mã trọng ky?”
Long Thần ngẩn ra, trong lòng nghĩ rằng chẳng lẽ Kiếm Hoàng không muốn Lâm Tử Thần xuất trận? Ngược lại để cho Lâm Phách Thiên gia tăng danh tiếng trong quân đội? Phải biết rằng ở trong yêu thú triều có một con đầu lĩnh Địa giai cửu phẩm trở lên. Nếu không có Lâm Tử Thần thì bọn họ lấy ai đối phó nó?
"Điện hạ, chẳng lẽ bệ hạ muốn một mình ngươi xử lý vấn đề yêu thú triều?"
Trên đường đi Long Thần hỏi thử dò xét.
"Không phải thế, lúc nãy phụ hoàng đã tuyên bố để cho ta và Lâm Tử Thần cùng tới Khương thành phương bắc, ngoài ra còn có đội ngũ giám sát đặc biệt. Yêu thú triều đột nhiên làm loạn đã gây ra thiệt hại rất lớn, hai chúng ta cùng đi trấn áp thu hoạch chiến công. Đến khi trận chiến kết thúc người nào lập được quân công lớn hơn thì người đó chính là Thái tử. Nói cách khác, chúng ta đi phương bắc Khương thành dùng yêu thú triều tranh đấu với Lâm Tử Thần."
Nói đến đây ánh mắt Lâm Phách Thiên hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Nội tâm Long Thần thật sự vui mừng, kế hoạch của hắn quả nhiên thành công. Ngày hôm qua giết chết đệ nhất thống lĩnh làm cho Lâm Phách Thiên và Lâm Tử Thần phát sinh xung đột, sau đó Kiếm Hoàng quả nhiên phiền lòng rồi. Hơn nữa lúc này yêu thú phương bắc làm loạn, ngoại trừ Lâm Tử Thần ra không còn ai có khả năng đối phó yêu thú đầu lĩnh cho nên Kiếm Hoàng chỉ còn một biện pháp duy nhất.
Về phần Lâm Phách Thiên đi theo lại nằm ngoài dự liệu của hắn nhưng mà cũng không tạo ra ảnh hưởng gì lớn. Dù sao trên danh nghĩa hắn vẫn là thuộc hạ đại hoàng tử, chắc chắn sẽ không bị tên này gây cản trở.
"Điện hạ không cần lo lắng, nếu Lâm Tử Thần dám tới ám sát ngươi ta có lòng tin ngăn cản hắn. Tối hôm qua đối chiến một trận ta còn chưa dùng tới thực lực chân chính."
Long Thần vỗ ngực tự tin.
"Thật sao? Vậy thì trông cậy vào ngươi, Lâm Tử Thần rất khó đối phó, trước giờ toàn là phe ta thua thiệt. Hiện tại may mắn có ngươi đủ sức chống lại hắn phụ hoàng bảo đảm công bình đã hạ lệnh nghiêm cấm Lâm Tử Thần xuất thủ đối với ta. Đồng thời còn phái người giám sát và tính toán quân công, nhiệm vụ của người lần này chính là giúp ta thu hoạch chiến công càng nhiều càng tốt."
Long Thần mỉm cười gật đầu.
Trên thực tế Long Thần đã biết hiểu rõ đây là thế giới thực lực làm chủ, hết thảy mọi việc đều phải dựa vào năng lực của chính mình. Mặc dù Lâm Tử Thần không bằng Lâm Phách Thiên ở rất nhiều phương diện nhưng mà trong lòng Kiếm Hoàng vẫn coi trọng hắn. Chẳng qua là Kiếm Hoàng không muốn để cho đại nhi tử thất vọng, thậm chí nảy sinh ý định làm phản. Cái hắn muốn là một Thương Ương quốc an bình, thịnh vượng vì vậy mới cho Lâm Phách Thiên một cơ hội cạnh tranh công bình.
Thời điểm chiến đấu tại Khương thành chỉ cần Lâm Tử Thần tự mình giết chết yêu thú đầu lĩnh đương nhiên lập được chiến công lớn nhất. Lấy thực lực của hắn tiếp tục đại khai sát giới chẳng lẽ không bằng Lâm Phách Thiên hay sao?
"Điện hạ, phải chăng Lâm Tử Thần cùng lên đường với chúng ta?"
Long Thần hỏi ra một vấn đề.
"Không, tự hắn đi đường không cho ai biết thời gian và phương hướng cụ thể. Nhưng ngươi không cần lo lắng, phụ hoàng đã nói yêu thú phương bắc đang ở giai đoạn tập kết, công kích Khương thành không nhiều lắm. Vì thế chúng ta vẫn có thời gian điều động quân đội, coi như là Lâm Tử Thần lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới cũng vô dụng. Tướng quân bảo vệ Khương thành nhất định không chịu phái binh trợ giúp hắn. Phụ hoàng đã cho ta cơ hội quý báu, ta nhất định phải cố gắng tranh thủ."
Chốc lát sau hai người xuất hiện ở trong doanh trại cấm vệ quân, ngoại trừ thủ vệ quân và Nghịch Ương quân ra còn một số chi quân đội khác trực thuộc hoàng tộc. Thực lực bình quân binh lính rất cao, nhất là những người thuộc Quỷ Mã trọng ký doanh.
Lâm Phách Thiên là thống lĩnh cấm vệ quân nên có quyền trực tiếp ra vào đại doanh, một nhóm người vội vã chạy ra nghênh đón, thái độ cực kỳ cung kính. Lâm Phách Thiên đứng giữ ba quân, cất cao giọng nói:
"Tám đại tướng lĩnh bước ra khỏi hàng, lập tức dẫn ba nghìn Quỷ Mã trọng kỵ tinh nhuệ theo ta đi đến Khương thành."
"Vâng!"
Đám người nhận lệnh điều động binh sĩ, một lát sau từ trong doanh trại truyền ra tiếng vó ngựa dồn dập. Ba nghìn Quỷ Mã trọng ky xuất hiện ở trước mắt Long Thần, khí thế vững vàng như núi.
"Dương huynh, lên ngựa!"
Lâm Phách Thiên cưỡi một đầu Quỷ Mã to lớn, một tay dắt con khác đưa tới chỗ Long Thần. Long Thần nhảy lên ngựa chậm rãi đi theo đoàn quân, tám đại tướng lĩnh đi trước mở đường bắt đầu rời khỏi Hoàng Thành. Trong lúc nhất thời một đoàn người ngựa khổng lồ chạy như bay về phía Khương thành, vẻ mặt ai nấy cực kỳ hưng phấn.
Dọc theo đường đi rất nhiều người chú ý đến tình huống dị thường. Một người có thể dẫn đầu tám đại thống lĩnh và ba nghìn Quỷ Mã trọng ky tất nhiên là đại nhân vật. Đến khi nhận ra Lâm Phách Thiên làm đầu lĩnh lập tức dẫn đến thanh âm xôn xao cả một vùng.
"Đó là Đại hoàng tử Lâm Phách Thiên thống lĩnh ba quân. Theo sau là tám đại tướng lĩnh cấm vệ quân. Nghe nói trong đó có hai cường giả Thiên Hà cảnh đệ bát trọng, thực lực siêu phàm."
"Đúng thế nhưng mà gã thanh niên đi bên cạnh Đại hoàng tử là ai? Hắn chỉ đi sau một bước, hình như thân phận còn cao hơn tám đại tướng lĩnh?"
"Làm sao ta biết?"
Tiếng nghị luận truyền đi khắp Hoàng thành, trên đường đi không ngừng có người thắc mắc thì thầm to nhỏ. Rất nhiều người tỏ vẻ hâm mộ khi thấy quân đoàn Quỷ Mã trọng ky, từ trước tới giờ trở thành một phần tử trong đội quân này chính là mơ ước của phần lớn thanh thiếu niên Hoàng thành.
Long Thần quay đầu lại quan sát tám đại tướng lĩnh, thực lực bọn họ mạnh hơn bảy đại thống lĩnh thủ vệ quân vài phần. Trong đó hai đại hán đầu lĩnh đều là võ giả Thiên Hà cảnh đệ bát trọng, chiến lực không thể khinh thường. Cộng thêm đệ nhất thống lĩnh, ba người này là trợ thủ đắc lực nhất của Đại hoàng tử, dĩ nhiên lúc này đã có thêm một cường giả Long Thần mới gia nhập giúp cho hắn tự tin mười phần.
"Thần ca ca, ngươi nói Lâm Tử Thần đang ở đâu?"
Linh Hi thật sự chán ghét người này, lúc trước chính hắn đã truy sát hại người bọn họ, chỉ một chút nữa là bọn họ lâm vào tuyệt cảnh rồi.
"Chúng ta vẫn còn ở trong khu vực Hoàng Thành, nếu hắn muốn đối phó Lâm Phách Thiên hẳn là không tiện động thủ. Hắn sẽ đợi chúng ta ra khỏi nơi này, đi thật xa mới dễ bề hành động."
Nói tới đây Long Thần bỗng nhiên cười nói:
"Tiểu Lang đã theo kịp rồi, ở trong khu rừng bên kia. Đồng thời còn có hai lão giả Thiên Hà cảnh đệ bát trọng đi theo, có lẽ là cường giả Kiếm Hoàng phái tới giám sát Lâm Tử Thần và Lâm Phách Thiên.”
"À, ta hiểu rồi, bọn họ không biết tung tích Lâm Tử Thần mới đi theo Lâm Phách Thiên. Người này chính là tấm bia sống hấp dẫn địch nhân, chỉ cần theo sát hắn là được rồi.”
Long Thần gật đầu nói:
"Hết thảy phải tiến hành theo kế hoạch của ta, bây giờ chúng ta ra khỏi phạm vi Hoàng Thành nhất định là Lâm Tử Thần xuất hiện. Ta sẽ cho hắn một kinh hỉ lớn, ha ha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.