Chương trước
Chương sau
Tại trước mặt Triệu Thanh Vân, Tam ma lão dù có muốn nói tốt cho Dương Quân, lúc này cũng không còn cách nào khác, sắc mặt hắn càng ngày càng xanh mét, gắt gao ngó chừng Long Thần, cuối cùng chỉ có thể nói:
“Tỷ thí lần này, quả thật ngươi biểu hiện tương đối khá hơn một chút.”
Ngay cả Tam ma lão cũng không thể không thừa nhận, chuyện này đã được định rồi, vốn là, có thể để cho Dương Quân và Long Thần đối chiến với nhau, quyết định ai mới là người đoạt huy chương Vô Tung Ma Ảnh, thế nhưng Tam ma lão tự cho mình là người thông minh, định ra một cái quy tắc trò chơi như thế, cho nên hắn cũng không khỏi không thừa nhận gặp hạn.
Đây đã nói lên rằng, Long Thần sắp nhận được Vô Tung Ma Ảnh.
Đối với những người khác mà nói, tựa hồ có chút khó tin, bởi vì tại trước khi chiến đấu, trên căn bản không người nào dám suy nghĩ, Long Thần là một kẻ bất lực, thế nhưng có thể nhận được Vô Tung Ma Ảnh, đối với lực chiến đấu của Dương Quân bọn họ vô cùng hiểu rõ, đều cho rằng đây là đầm rồng hang hổ.
“Không! Ta không phục!”
Ngay vào lúc này, Dương Quân hô hấp ồ ồ, trong ánh mắt tuôn ra màu máu, hắn nhìn chằm chằm Long Thần nói:
“Các vị, Long Thần tại thời khắc cuối cùng có thể làm cho sư tôn ta xuất thủ, cũng không phải vì hắn cường đại đến cỡ nào, mà hắn chỉ là tương đối giảo hoạt thôi, lừa gạt sư tôn ta mà thôi, nếu như luận thực lực chân chính, tất nhiên là hắn không phải đối thủ của ta, cung chủ, ta khẩn cầu người đáp ứng ta, để cho ta và hắn đánh nhau một trận, khi đó quyết định Vô Tung Ma Ảnh về tay ai.”
Dương Quân trong lòng có bất mãn cực lớn, thậm chí thù hận đến Long Thần, thế nhưng Long Thần sắp có được Vô Tung Ma Ảnh, hắn không phải là người ngu, liền nói:
“Cách nói chuyện của người như thế nào buồn cười như vậy, quy tắc tỷ thí, là do sư tôn ngươi chế định ra, lúc ấy bản thân ngươi cũng đầy miệng đáp ứng, hiện tại thua liền quỵt nợ, ngươi được xem là nam nhân sao? Còn có, chiến đấu là trí tuệ thiên tính, ngươi là con lừa ngu ngốc nên không biết nghệ thuật trí tuệ là gì, còn ở chỗ này ồn ào làm loạn nữa chớ.”
Đối với hắn, Long Thần nói chuyện tự nhiên không chút khách khí nào.
“Tiểu tử, ngươi nói cái gì đó! Ta muốn giết ngươi.”
Dương Quân dữ tợn nói.
“Đủ rồi!”
Tam ma lão lấy làm kinh hãi, vội vàng đè xuống xúc động Dương Quân, sau đó, nhìn Triệu Thanh Vân, nói:
“Cung chủ, người trẻ tuổi sau khi thua có chút không phục, còn hướng cung chủ không làm phiền lòng, Dương Quân, đi theo ta thôi, đừng ở chỗ này làm mất mặt ta nữa.”
Một ít lời sau cùng, Tam ma lão hướng về phía Dương Quân nói.
Dương Quân khuôn mặt vẫn là thần sắc không cam lòng, ánh mắt oán độc kia, vẫn luôn không có rời khỏi Long Thần. Có thể nói, tam đại bí điển Thiên Ma Cung, hắn từ lúc bắt đầu tu luyện đã ước mơ rồi, mà bây giờ cách ước mơ đó rất gần, thế nhưng Long Thần đâm một phát, vui vẻ cướp đi đồ vật của hắn, cái này làm sao hắn không hận cho được.
“Kỹ cao giả đắc, đây cũng là các ngươi nói.”
Long Thần thản nhiên nói.
Trận khôi hài này, mắt thấy sẽ kết thúc, Tam ma lão và Dương Quân đang muốn chật vật rời đi, ấn tượng của những người khác đối với Long Thần, cũng đã thay đổi rất nhiều, Long Thần có thể biểu hiện lúc này, cho như là kiếm cho mình một cái mặt mũi, Triệu Thanh Vân trong lòng vô cùng sảng khoái, liền cười nói:
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lấy Vô Tung Ma Ảnh.”
“Đợi một chút.”
Ngay vào lúc này, một thanh âm già nua truyền tới, Long Thần quay đầu nhìn lại, nhìn kỹ, thì là hai vị Ma Lão khác trong Tam Ma, nghe nơi này có động tĩnh, liền hướng bên này đi tới, trong lúc đi đường, hai người bọn họ đã thăm hỏi kỹ càng bên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thấy qua cung chủ.”
Hai đại ma lão khác đi tới trước mặt Triệu Thanh Vân một khoảng không xa, ánh mắt của bọn họ, lúc này đang âm thầm đánh giá Long Thần. Ít nhất, bọn họ thông minh hơn Tam ma lão một chút, cho nên trong lòng đã hiểu rõ, Triệu Thanh Vân mới chiêu thu một gã đệ tử thân truyền, tất nhiên là Long Thần trong truyền thuyết.
“Các ngươi có chuyện gì?”
Triệu Thanh Vân nhíu mày, nhìn ra được, hai người này cũng là tới đây quấy rối.
“Cung chủ, ta chỉ là muốn nói, Vô Tung Ma Ảnh từ trước đến giờ đều trao cho đệ tử kiệt xuất từ Thiên Hà cảnh thất trọng trở lên, đây là quy củ tổ tông. Mà ta hỏi, Long Thần có phải là Thiên Hà cảnh thất trọng hay không?”
Đại ma lão không có lỗ mãng như Tam ma lão, trang trọng nói.
“Hắn hiện tại là Thiên Hà cảnh lục trọng.”
Triệu Thanh Vân thản nhiên nói.
“Thế thì không được rồi, không nói trước quy củ tổ tông, Thiên Hà cảnh lục trọng, cách Thiên giai chiến kỹ, tổng cộng chênh lệch đến hai đại cảnh giới, căn bản là không cách nào tu luyện thành công, mà Dương Quân mắt thấy sẽ đột phát Thiên Hà cảnh bát trọng, kẻ hèn này cho rằng, Vô Tung Ma Ảnh ở trong tay Long Thần, không có nửa năm thời gian, hắn không thể lĩnh ngộ được, vì sao không để cho Dương Quân lĩnh ngộ trước? Đợi Long Thần đến Thiên Hà cảnh thất trọng, khi đó Dương Quân vừa lĩnh ngộ xong, như vậy không phải vừa lúc sao?”
Đại ma lão nói.
“Đại ca nói đúng, cứ như vậy mà nói, thứ nhất, Long Thần không biết tăng lên cảnh giới mất bao lâu thời gian, phí sức lực vô ích, thứ hai, Vô Tung Ma Ảnh có thể sử dụng đến nơi đến chốn, mà không phải người cần tu luyện thì không được tu luyện, mà người không nên tu luyện nhưng vẫn chiếm lấy. Thứ ba, cũng sẽ không phá hư quy củ tổ tông.”
Nhị ma lão tiếp lời.
Bọn họ nói, cũng đều thành lập trên đạo lý, cho nên nhận rất nhiều người đồng tình.
Dương Quân nói, hắn không tới một tháng, là có thể đột phá đến Thiên Hà cảnh bát trọng, lấy năng lực lĩnh ngộ của hắn, qua một tháng nữa, đoán chừng có thể hơi chút lĩnh ngộ Vô Tung Ma Ảnh, cũng là lúc không cần bí tịch này nữa, khi đó nếu như Long Thần đạt được, vậy thì thoải mái giao cho Long Thần, như vậy, tất cả đều vui vẻ.
Thế nhưng, đối với Long Thần mà nói, đây là không thể nào.
Long Thần biết, chuyện này còn cần đến mình giải quyết.
Cho nên hắn đứng lên tiến tới phía trước một bước, nói:
“Lời nói của hai vị quả thật vô cùng có đạo lý, thế nhưng, tiểu tử có lòng tin, tại trong vòng hai mươi ngày nữa, liền hoàn toàn lĩnh ngộ Vô Tung Ma Ảnh này?”
“Cái gì?”
Lời nói của Long Thần khiến cho tất cả mọi người giật mình trong chốc lát, chợt, tất cả mọi người đều dấy lên một trận ồn ào.
“Trong vòng hai mươi ngày, liền tu luyện xong Vô Tung Ma Ảnh? Chẳng lẽ nói, tiểu tử này cho rằng Vô Tung Ma Ảnh là sơ giai, tùy tiện đều có thể tu luyện thành.”
“Đây là Thiên giai chiến kỹ đó, hai mươi ngày tu luyện xong Thiên giai chiến kỹ, đây là lời nói đùa giỡn kiểu gì vậy?”
“Ta xem đầu của hắn chắc bị kẹp cửa rồi, muốn Thiên giai chiến kỹ đến độ điên luôn rồi, ngay cả loại khẩu khí này cũng dám tuôn ra.”
Long Thần nói lời tự tin để cho Đại ma lão và Nhị ma lão hai mặt nhìn nhau.
“Dù sao Dương Quân trong vòng hai mươi ngày cũng không đạt tới Thiên Hà cảnh bát trọng, dựa theo đạo lý của hai vị, Vô Tung Ma Ảnh ở chỗ kia cũng vô dụng, còn không bằng để cho ta lấy về tu luyện trước, đến lúc đó nếu như ta tu luyện không được, dĩ nhiên ta trả về là được rồi.”
Giọng Long Thần nhàn nhạt khiến cho mọi người thấy được sự tự tin mãnh liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.