Chương trước
Chương sau
Đoạn thời gian này, danh tiếng Long Thần đã vang dội khắp Thương Ưng quốc rồi. Hắn từ một tiểu tử vô danh lại dám làm ra những chuyện kinh thiên động địa, giết chết Cửu hoàng tử và sáu đại thống lĩnh thủ vệ quân, diệt tuyệt Uy tộc... mỗi một chuyện đều vượt ra khỏi suy đoán của tất cả mọi người. Liệu người bình thường có làm nổi những chuyện này không
Đối với danh tiếng Long Thần, coi như là ba Đại lão ma cũng phải lắc đầu cảm thán. Hoàng tộc xưa nay vẫn là tử địch của bọn họ, đám người kia hoành hành ngang ngược nhiều năm không ngờ lại bị một gã tiểu tử làm cho gà bay chó chạy, trong lòng bọn họ đương nhiên thoải mái và đắc ý. Chẳng qua là bọn họ đánh giá thực lực Long Thần hơi cao, ít nhất phải Thiên Hà cảnh đệ bát trọng mới có thể làm nổi những sự kiện kinh khủng kia. Nếu không, hắn làm sao giết được gia chủ uy tộc - Tùng Trung Thành?
Mà thực lực gã thiếu niên ở trước mắt chỉ mới đạt tới Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng. Vì thế mọi người thật sự nghi ngờ đối với Long Thần, nghĩ mãi không ra cuối cùng mới cho rằng đầu óc Thiên Ma cung chủ có vấn đề.
Ba Đại lão ma quay mặt nhìn nhau, đáy lòng càng không tin tưởng tiểu tử này chính là cái tên Long Thần dạo gần đây thiên hạ bàn tán xôn xao. Tam lão ma trực tiếp nhất, mở miệng chửi thể một tiếng rồi cười nhạo phỉ báng: "Chỉ là thu nhận đệ tử thần truyền mà thôi, có cần dùng đến danh tiếng thiếu niên thiên tài kia thổi phồng lên không?"
Lời hắn nói đúng là khó nghe nhưng mà đại đa số người đều nhận đồng với ý nghĩ này.
Dĩ nhiên những người khác không dám nói ra thành lời, dù sao đây cũng là Thiên Ma cung, mọi người vẫn phải nể mặt cùng chủ. Chỉ là bọn họ cảm thấy cung chủ đặc biệt không đáng tin trên phương diện chiếu thu đồ đệ.
Triệu Thanh Vân hiển nhiên hiểu được ẩn ý trong đó nhưng hắn không tức giận, mà chỉ cười nhạt bỏ qua.
"Tại sao ngươi không giải thích?" Long Thần nhíu mày nghĩ ngợi, hắn tin tưởng chỉ cần Thiên Ma cung chủ ra lệnh một tiếng nhất định Tam lão ma sẽ phải câm miệng.
"Ngươi đã từng nghe câu nói này chưa? Thế gian có thể phỉ báng ta, chèn ép ta, nhục mạ ta, cười nhạo ta, lừa gạt ta nhưng có ai bị ông trời xử phạt không? Chẳng qua là ta nhẫn nhịn hắn, né tránh hắn, không thèm để ý đến hắn, rồi đợi mấy năm sau nhìn lại. Ngày hôm nay bọn họ xem thường người, Long Thần, chứ không phải ta. Vì thế ta không cần giải thích. Ta chờ đến ngày người đột nhiên tỏa sáng, bọn họ tự nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ta cần gì lãng phí miệng lưỡi?" Triệu Thanh Vân cười nhạt nói.
Long Thần ngạc nhiên sững sờ.
Đây chính là đặc điểm tích cách giữa hắn và Triệu Thanh Vân không giống nhau. Có lẽ là vì hắn còn trẻ, cho nên gặp phải vũ nhục sẽ nảy sinh ý định trả thù khẩn cấp. Thế nhưng, sau khi nghe Triệu Thanh Vân giảng giải, Long Thần bắt đầu suy nghĩ lại. Bởi vì sát khí thái cổ Huyết Linh Long ảnh hưởng, đoạn thời gian này Long Thần quật khởi rất nhanh, những tác hại ngầm cũng không nhỏ. Trong quá trình hắn trưởng thành và chiến đấu vẫn luôn bị cỗ sát khí khổng lồ kia khống chế lớn dần. Cho đến bây giờ tâm tính hắn có thể nói là thay đổi nghiêm trọng theo chiều hướng xấu.
"Có lẽ sau khi đạt tới cảnh giới của sự tôn mới có hi vọng chữa trị tai họa ngầm. Quân tử báo thù mười năm không muộn, ta không cần nóng nảy nhất thời. Đoạn thời gian sau này, ta cứ việc lưu lại Thiên Ma cung tu thân dưỡng tính, từ từ tăng cường thực lực.”
Long Thần bỗng nhiên hiểu ra, hắn cần nhất chính là học tập tính cách Triệu Thanh Vân. Phương diện chiến đấu chỉ là một phần nhỏ, mà quan trọng nhất là tâm tính. Chỉ khi nào hắn đạt tới cảnh giới giống như Triệu Thanh Vân mới không bị sát khí làm cho điên cuồng.
Từ giờ khắc này, Long Thần đã thừa nhận Triệu Thanh Vân là sự tôn của mình. Bởi vì hắn quả thật cần phải học tập rất nhiều thứ.
Lúc này mọi người cảm thấy không nên nói gì nữa, Tam lão ma đứng dậy nói thẳng: "Cung chủ, chuyện này đã tuyên bố xong, chúng ta có thể giải tán chưa? Trên người chúng ta vẫn còn sự vụ phải xử lý, không có thời gian rảnh rỗi ngồi đây uống trà."
Lời hắn nói có ý châm chọc. Quả thật Thiên Ma cung có rất nhiều sự vụ quan trọng phụ thuộc vào ba Đại lão ma xử lý. Triệu Thanh Vân xưa nay nhàn vận dã hạc, vốn không thích quản chuyện Thiên Ma cung.
"Đi đi!" Triệu Thanh Vân phất tay áo nói.
"Đúng rồi, ta sẽ viết tên họ thiếu niên này là Long Thần vào danh sách đúng không?" Tam lão ma mỉm cười chế nhạo nhìn Long Thần.
Hắn bức bách một gã thiếu niên đúng là không phù hợp thân phận, có lẽ là do trong lòng hắn bất mãn đối với Thiên Ma cung chủ nên tìm cách làm khó đệ tử người ta. Ba Đại lão ma trước giờ vẫn đi chung với nhau, nếu như Tam lão ma tỏ ý bất mãn, Long Thần đoán chừng hai người kia cũng không khá hơn bao nhiêu.
"Đừng!"
Vào lúc này, Long Thần bỗng nhiên chen vào, cười nhạt nói với Tam lão ma: "Tam lão ma, thật ra tên của ta là Điệp Điệp, Hồ Điệp Điệp. Người nhớ kỹ đó, mỗi ngày đọc ba lần hắn là sinh ra cảm giác kỳ diệu."
"Điệp Điệp?" Tất cả mọi người trợn mắt ngạc nhiên, nam nhân nào lại mang cái tên quái dị vậy chứ? Thế nhưng, một lát sau bọn họ mới kịp phản ứng, rất nhiều người nhất thời nhịn không được cười phá lên.
Hai chữ Điệp Điệp khi đọc phát âm rất giống phụ thân. Long Thần để cho Tam lão ma mỗi ngày đọc ba lần rõ ràng là muốn chơi xỏ hẳn. Chỉ là bọn họ không ngờ lá gan Long Thần lại lớn đến mức này, vừa vào Thiên Ma cung đã trêu chọc Tam lão ma, hắn hết muốn sống rồi sao?
Tam lão ma giận sôi gan, ngón tay chỉ vào mặt Long Thần run rẩy từng đợt.
Hắn xưa nay nổi danh ác độc tại Thiên Ma cung, trong mắt không người, chưa bao giờ bị người ta vũ nhục như vậy. Hơn nữa, còn là một tiểu tử chưa ráo máu đầu vũ nhục ngay trước mặt đám đông. Trong lúc nhất thời sắc mặt hắn dần dần chuyển thành màu gan heo.
Thế nhưng, hắn bị hai Lão Ma cưỡng bức kéo lại. Bởi vì lúc này Triệu Thanh Vân đã ngăn cản trước mặt Long Thần. Hắn đương nhiên không để cho Tam lão ma động thủ với đồ đệ mới của mình.
"Dám động thủ trong Ma Điện, Tam lão ma, ngươi quên tổ huấn rồi sao? Cho dù bất luận kẻ nào cũng không được phép náo động Ma Điện. Hôm nay ta tha cho người lần cuối cùng, nếu có lần sau, ta không ngần ngại đích thân phể ngươi."
Triệu Thanh Vân không tức giận thì thôi, mỗi khi hắn nổi điên nhất định là cực kỳ kinh khủng. Người đất còn có ba phần hỏa khí, huống chi là cường giả định cấp như hắn. Mọi người đều biết tính tình Triệu Thanh Vân lạnh nhạt không thích va chạm nhỏ nhặt nhưng ngày hôm nay. Tam lão ma ỷ thế làm càn. Chỉ có điều lúc nãy Long Thần vũ nhục hắn trước, nếu không Triệu Thanh Vân đã trực tiếp xuất thủ rồi.
Từ lúc này mọi người mới bắt đầu chú ý Long Thần, dù sao người bình thường khẳng định không dám vũ nhục nhân vật quyền uy thứ tư Thiên Ma cung.
"Tàn đi, ta không muốn chuyện ngày hôm nay lại phát sinh lần nữa. Hắn tên là Long Thần, các người nhớ cũng tốt, không nhớ cũng tốt. Đệ tử thần truyền ở trong lòng ta, không phải phụ thuộc vào bản danh sách." Nói tới đây, ánh mắt Triệu Thanh Vân quét qua mọi người, giọng nói rét lạnh.
"Vâng, cung chủ!" Cả đám người vội vàng gật đầu, sau đó lần lượt thi lễ lui ra ngoài. Mặc dù Tam lão ma không cam lòng nhưng hai Lão Ma kia kéo hắn rời khỏi Ma Điện. Thế nhưng, thần sắc hắn khi nhìn Long Thần rõ ràng là tràn ngập thù hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.