Chương trước
Chương sau
"Chuyện gì xảy ra?" Giang Thành cau mày suy nghĩ, lát sau mới quay đầu nhìn lại Long Thần.
“Phụt!”
Thanh Long chiến kích đột nhiên bay ra xuyên thủng thân thể hắn, sau đó mũi kích xoay tròn đào ra một cái lỗ thủng thật to trên ngực hắn.
"Ách?"
Giang Thành cúi đầu nhìn lỗ thủng trước ngực mình, ánh mắt ngây dại. Hắn không thể tin nổi xác chết trong tay mình còn có thể phản kích.
"Ta đang nằm mơ sao?" Tri giác dần dần tản mát, tinh thần Giang Thành hoảng hốt. Lúc này hắn nhìn thấy Long Thần cả người đẫm máu từ từ đứng lên.
Trên người Long Thần không có chỗ nào còn nguyên vẹn, thương tích nặng như vậy vẫn đứng thẳng trước mặt hắn. Đây rốt cuộc có còn là người không?
Ý thức Giang Thành dần dần mơ hồ nhưng hắn biết không phải mình đang nằm mơ.
"Long Thần, ngươi chính là ma quỷ."
Hơi thở mong manh như tơ, Giang Thành khó khăn nói ra một câu cuối cùng. Hắn thất bại không phải vì thực lực, không phải vì mưu kế, mà là vì ý chí ngoan cường.
Đây là ý chí bất bại vĩnh viễn không gục ngã trước mặt địch nhân.
"Chỉ tiếc là người không còn đủ sức chơi với ta nữa rồi." Long Thần cười cười chế giễu, dùng lực rút Thanh Long chiến tích ra rồi quay đầu nhìn về phía Linh Hi.
"Tiểu Hi, nhắm mắt lại!"
Giọng nói trong nháy mắt chuyển thành ôn nhu vô hạn.
Ánh mắt Linh Hi sững sờ nhìn gã thiếu niên cả người đẫm máu, không biết nên làm sao để hình dung cảm xúc trong lòng mình. Đầu óc nàng chỉ còn lại lời nói của Long Thần, lặng lẽ nhắm mắt lại.
"Ừ!" Linh Hi khẽ gật đầu, trên miệng mỉm cười ngọt ngào.
Đợi Linh Hi nhắm mắt lại, Long Thần chia Thanh Long chiến tích về phía Giang Thành. Lúc này hơi thở đối phương đứt quãng từng đợt, Giang Thành miễn cưỡng lắm mới đứng vững trên hai chân của mình. Ánh mắt nhìn Long Thần tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Hắn biết Long Thần sẽ giết hắn nhưng lại không biết mình sẽ chết như thế nào.
"Ngươi đánh ta năm quyền."
Long Thần đi tới gần hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta vốn không thích thua thiệt, người đánh ta năm quyền, vậy thì ta chém ngươi sáu lần. Bây giờ là thương thứ hai!"
“Phụt!” Thanh Long chiến tích chém đứt một cánh tay Giang Thành, sau đó vận lực đẩy nó bay sang chiến trường Tiểu Long và Đệ Tam thống lĩnh. Cánh tay đầy máu bỗng nhiên bay tới hù dọa nữ nhân kia thét lên chói tai.
Vốn là nàng muốn chạy đi cứu viện nhưng mà Tiểu Lang đã hiện ra trước mặt ngăn cản.
Long Thần sống lại ngoài dự liệu, cho nên Tiểu Lang tràn đầy ý chí chiến đấu. Dưới tình huống bình thường, hắn hoàn toàn có thể đánh bại nữ nhân này. Nếu như không làm được điều đó, hắn cũng không còn mặt mũi đi gặp Long Thần.
“Ngao!”
Tiểu Lang hưng phấn lao tới, từng đợt công kích như vũ bão ép lùi Đệ Tam thống lĩnh chỉ biết chống đỡ.
"Lão quỷ, bây giờ đến phiên người nói ta không đủ sức lực rồi. Nhưng người còn nói nổi không? Long Thần cười hờ hững nói.
Trên thực tế, Giang Thành gần như tử vong rồi, chỉ là đau đớn hành hạ khiến hắn chưa thể chết hắn. Cho dù thiếu đi một cánh tay, một cái chân cũng không ảnh hưởng gì đối với hắn.
Hắn dĩ nhiên không thể nói nổi, thân thể từ từ ngã gục xuống đất. Ánh mắt ngơ ngác nhìn lên bầu trời, thân thái u mờ tăm tối.
“Phụt!” Long Thần tiếp tục chém đứt cánh tay còn lại.
Thân thể Giang Thành co quắp lại, miệng rên hừ hừ.
"Thứ tư, thứ năm..." Hai lần công kích chém đứt hai chân Giang Thành. Lúc này ánh mắt hắn đã mất đi sức sống.
"Quên đi, cho người sảng khoái vậy." Lần thứ sáu, Thanh Long chiến tích trực tiếp chặt đứt cổ Giang Thành. Cuối cùng Long Thần cắm thương xuống đất nhìn chằm chằm thi thể không trọn vẹn.
"Trên đời này không có ai được phép xem thường ta. Nhớ đó!”
Một câu này thanh âm không lớn nhưng trong đó ẩn chứa khí khái hào hùng vạn trượng.
Khi hắn nói xong lời này, bên phía Đệ Tam thống lĩnh bỗng nhiên kêu thảm. Thì ra Tiểu Lang khống chế Thần Hóa phân thân đã bao phủ toàn thân nàng. Giang Thành tử vong đả kích nội tâm nàng không nhẹ, trong một thoáng thất thần đã bị Tiểu Lang vây khốn. Chốc lát sau, hóa diễm cường đại thiêu đốt nàng thành tro bụi, từ trạng thê thảm hơn cả Giang Thành.
Tiểu Long giải trừ trạng thái chiến đấu, ngã trên mặt đất thở dốc từng hồi. Long Thần miễn cưỡng đi vài bước tới gần Linh Hi, hai người một sói nhìn nhau nở nụ cười vui vẻ. Đây là nụ cười bình an thoát khốn, xem ra bọn họ còn chưa chết được.
Ngay lúc này, Long Thần cũng ngã gục, thân thể nằm im bất động dưới đất.
"Thần ca ca!" Linh Hi sợ hết hồn, vội vàng đỡ Long Thần ngồi dậy. Trên người hắn có quá nhiều vết máu, thương thế nghiêm trọng không biết nên xử lý thế nào cho tốt.
Tiểu Lang cũng bối rối không biết làm sao, thực lực Giang Thành vốn mạnh hơn không ít. Cho dù Long Thần chưa có chết nhưng mà thương thế cỡ này liệu có sống nổi không?
"Ta không sao!" Long Thần nằm trong ngực Linh Hi cố gắng cười một cái, chỉ là lo lắng hai người này quan tâm bị loạn. Thật ra trạng thái Long Thần đã gần kề cái chết rồi, lần này hắn chạm vào cánh cửa tử vong nhưng chưa có lập tức chết đi là nhờ có thân thể cường đại chống đỡ. Hơn nữa, lực lượng Quy Nguyên vẫn có tác dụng trị liệu giúp hắn lưu lại hơi tàn. Long Thần biết mình còn sống là nhờ công lao tinh huyết truyền thừa.
"Khốn kiếp, sắp chết rồi còn nói không sao!"
Linh Hi đưa tay lau nước mắt. Trải qua ngày hôm nay, thân ảnh Long Thần đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Đến lúc này nàng mới biết Long Thần chịu đựng năm quyền là có mục đích.
Đối phương rõ ràng là mạnh hơn hẳn, trong tay lại có con tin. Long Thần hiển nhiên không dám vọng động, phải khi nào đối phương thư giãn mới có hi vọng một kích tất sát.
Đây là một lần đánh bạc điên cuồng, cái giá là tính mạng của song phương. Cũng may là Long Thần thành công rồi, cho nên hắn còn sống. Cuối cùng bảy đại thống lĩnh Hoàng Thành thủ vệ quần chết mất sáu. Tất cả thống lĩnh đuổi giết Long Thần đã tử trận.
Nếu tin tức này truyền đi chắc chắn sẽ dẫn phát hành động Thương Ương quốc, danh tiếng Long Thần sẽ càng thêm vang dội.
"Linh được!" Bây giờ là thời điểm khẩn ấp, hơn nữa đây là địa phương không an toàn. Long Thần cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, tìm cách khôi phục thương thế.
Trong túi càn khôn có rất nhiều linh dược, đặc biệt là các loại linh dược cao cấp đoạt được từ Cửu hoàng tử. Long Thần lập tức lấy ra Thanh Ngọc linh quả đưa vào miệng, một cỗ năng lượng thanh khiết nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, giúp hắn chữa trị thương thế.
Chỉ là Long Thần bị thương rất nặng, một quả Thanh Ngọc căn bản không có bao nhiêu tác dụng. Thế nhưng, linh được cao cấp đã tạm thời kéo Long Thần trở lại từ bên bờ tử vong.
"Chúng ta đi trước, phía ngoài còn có rất nhiều Hoàng Thành thủ vệ quân. Chúng ta phải xâm nhập vào rừng núi mới có cơ hội chạy trốn. Không nên trì hoãn thời gian."
"Nhưng mà Thần ca ca, thương thế của ngươi?"
Linh Hi khẩn trương nói.
"Không có gì đáng ngại, ta có thể luyện hóa linh được trên lưng Tiểu Long." Long Thần vuốt ve mái tóc nàng, miễn cưỡng cười nói.
Hắn chật vật đứng lên, nhờ có Linh Hi đỡ mới đi được mấy bước.
Ngay lúc này, bộ lông Tiểu Long đột ngột dựng lên, vội vàng quay đầu nhìn tới trước. Long Thần cũng giật mình nhìn lại chợt thấy một Hắc y nhân từ từ nơi xa bay tới. Người này mặc y phục đen, trên đầu đội mũ rộng vành nhìn không ra dung mạo. Thế nhưng, từ vóc dáng hắn là thiếu nữ trẻ tuổi.
"Không nên sợ hãi, ta không phải là địch nhân."
Sau khi tiếp cận phạm vi một trăm thước, thiếu nữ kia mới nói một câu trấn an tinh thần. Long Thần nghe thấy thanh âm liền biết tuổi nàng tương đương với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.